Chấp Ma (Hợp Thể Song Tu)

Chương 365: Sất Trá La Vân (tiếp 7+8)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chấp Ma (Hợp Thể Song Tu)

Trong mắt Vương Kiêu đại hiện băng quang, hú dài, bắn bay ra một chỉ, điểm về phía Ninh Phàm.

Lưới cá to lớn bằng băng ti đó lập tức rải về phía Ninh Phàm, thề phải thu co cá nhỏ Ninh Phàm này vào trong lưới.

Dưới thuật này trong lòng Ninh Phàm dâng lên cảm giác nguy cơ thật lớn. Tay phải hắn vẫn đang chuẩn bị Tử Phong Kim Sa. Tay trái chỉ ra một cái, biển lửa màu xám tro phô thiên cái địa bằng tốc độ không cách nào tưởng tượng được bay lên trên, hóa thành chín con Hỏa Long màu xám tro.

- Đốt!

Chín con Hỏa Long lần lượt xông vào lưới băng ti, tám con lập tức bị đôg cứng, tắt đi. Chỉ còn lại một con cuối cùng, hung hăng đụng mạnh vào lưới cá, thiêu đốt băng ti, phá ra một cái lổ trên lưới.

Nó cũng dốc hết hỏa lực cuối cùng, bay dọc theo cái lỗ được phá ra này, đốt thành một lỗ hổng to lớn.

Còn Ninh Phàm thì chấn đôi Tử dực một cái, phóng lên trên cao, thông qua lỗ hổng trốn ra ngoài phạm vi lưới cá bao phủ, không hề bị đông cứng.

Lưới cá cực nhanh, nhưng độn tốc của Ninh Phàm còn nhanh hơn!

- Không thể nào! Ngươi chỉ là hóa thần sơ kỳ, vì sao độn tốc nhanh như vậy! Bất quá nếu ngươi cho là, làm như vậy là đã chạy ra khỏi băng võng, thì đã sai lầm rồi, dưới ánh trăng, tất cả đều là lưới cá!

Tránh được một kích, nhưng Ninh Phàm lại biến sắc, bởi vì ánh trăng bao phủ, quanh thân mình lại từ từ bắt đầu đóng băng.

Cái lưới bằng băng ti chỉ là một mồi nhử, thủ đoạn công kích chân chính chính là ánh trăng của Băng Nguyệt kia.

- Toái!

Kèm theo tiếng cười lạnh của Vương Kiêu, Hàn Nguyệt vỡ nát, hóa thành từng đạo Nguyệt Quang Chi Tuyến, quấn từng vòng chung quanh Ninh Phàm giống như là cái kén tằm vậy.

Băng kiển càng ngày càng lớn, chưa tăng trăm trượng thì hàn lực trong kén đã đề thăng gấp đôi. Khi băng kiển quấn quanh đến chín trăm trượng hàn lực trong đó đã có thể đông cứng và giết chết hóa thần hậu kỳ tầm thường rồi!

- Chết!

Ánh mắt Vương Kiêu lạnh lẽo, biến đổi chỉ quyết, băng kiển nổ tung, băng lực tiết ra bốn phía, chấn vỡ hư không!

Chỉ một cái chớp mắt, băng lực cuốn ùa xuống, cả tòa La Vân đô quận chợt hóa thành một tòa Băng thành.

Mà ở trung tâm khu vực băng lực nổ tung đó, từng đoàn Mặc ảnh bị nổ tan tán ra xung quanh, đã hoàn toàn không tồn tại.

- Lục Bắc, đã chết!

Vương Kiêu sảng khoái cười to, chẳng qua là không nhìn thấy túi trữ vật Ninh Phàm để lại sau khi chết, ngược lại thoáng cảm thấy kỳ quái.

Dưới lực khống chế của mình, túi trữ vật chắc chắn không thể bị phá hủy. Cho dù nó có bị hư tổn, nhưng Giới đồ rất đặc thù, những vật khác dù có tan nát dưới yêu thuật, thì Giới đồ cũng không sao. Dĩ nhiên, Tử Điện chuy bị Ninh Phàm thu lấy cũng sẽ không hề hấn gì.

Nếu không có ở đây, hơn phân nửa là bị chấn vỡ ở trong hư không, bị Phong bạo cuốn vào hư không.

Nhưng Vương Kiêu cũng không thoải mái gì. Với thân thể bị tổn hại nặng nề của hắn, cố liều mạng thúc giục bí pháp, tác dụng phụ cực lớn, giờ phút này bí pháp mất đi hiệu lực, tứ chi bách hài của hắn đang bị băng lực phản phệ.

Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động. Đạo pháp thuật này của Vương Kiêu quả thật kinh khủng. Còn Ninh Phàm căn bản không thi triển thủ đoạn ra hồn gì để ngăn cản, cho dù có chết cũng không có gì lạ...

Nhất là La Vân Bộ Lạc, từng yêu tộc sắc mặt hiện vẻ lụn bại, đang nói với nhau là Ninh Phàm quả thật đã chết rồi.

Chỉ có chân sen của Lục Uyển Nhi đạp một cái, đôi mắt đẹp nhìn lên không trung, nhìn tử hà không tản đi bên trời kia, kiên định nói:

- Không... Lục Bắc, sẽ không chết!

- Nói không sai! Địch nhân chưa chết hết, sao ta có thể tùy tiện chết đi?

Một thanh âm đạm mạc, lạnh như băng vang lên.

Vào giờ khắc này, Tử Hà đầy trời, chiết xạ ra tử quang sáng chói nhất.

Lúc này, Mặc ảnh ngưng tụ, hóa thành một thân ảnh áo đen.

Sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt đen thui, má trái có văn lộ gần như yêu dị.

Thanh niên áo đen này sắc mặt tái nhợt, ho ra máu tươi mang theo mảnh băng vụn. Hắn cho dù thi triển Mặc Lưu Phân Thần Thuật, vẫn bị thương không nhẹ dưới pháp thuật của Vương Kiêu.

Nhưng mà, hắn không chết!

Niệm Phách Hóa Thân có thể vỡ tan, là một loại mạc đại thần thông hóa thân thành hư. Trong đó có liên quan đến nguyên lý hư ảo, chỉ có Toái hư lão quái mới có thể lĩnh ngộ.

Do rất khó giết Hóa thân, nên thuật này mới được liệt vào một trong ba thuật của Toái hư, cho dù là Toái hư lão quái cũng thường ưa chuộng tu luyện thuật này.

Bị băng kiển bao bọc, bị băng lực cấu xé, thương thế của Ninh Phàm tuyệt đối không nhẹ.

Nhưng thương thế này, lại làm cho Ninh Phàm hiểu rõ về Niệm Phách Hóa Thân trước đây chưa từng có!

- Niệm Phách Hóa Thân... Hai chữ niệm phách ban đầu ta hiểu là thần niệm, hồn phách, hôm nay sau nhiều lần thi triển đã mơ hồ hiểu ra, hai chữ niệm phách này, cũng không phải đơn giản như vậy... Niệm, là chấp niệm, Phách, tức là phách! Nếu không có khí phách, thì không dám lấy phá vỡ nát thân thể để tránh thương. Nếu không có chấp niệm, thì không có cách nào ngưng tụ lại thân thể đã vỡ tan! Đây là chân ý của Niệm Phách Hóa Thân! Khí phách, ta không biết, nhưng chấp niệm... Ta có!

Một toái một ngưng, rồi tiếp tục toái tiếp tục ngưng nữa!

Thanh niên áo đen hóa thành Mặc ảnh bị băng toái nhiều lần, nhưng lần lượt ngưng tụ trở lại. Mà ngưng tụ trở lại hết lần này tới lần khác, không ngờ lại làm cho thương thế của thân thể từ từ khôi phục.

- Hóa thân tự dũ!

Đôi môi đỏ mọng của Tử phi lần đầu tiên nói lời thất thố.

Hóa thân là một loại thân thể hư ảo, thần thông phòng ngự, hàm nghĩa khác hẳn với phân thân.

Bước đầu ngưng tụ Hóa thân, ít nhất cần có tu vi toái hư. Hóa thân tu luyện tới trình độ đủ để tự chữa trị cho mình, thì Toái hư tầm thường không cách nào làm được.

Tử phi không biết, vì sao Ninh Phàm chỉ có hóa thần sơ kỳ, lại có thể nắm giữ bí thuật như thế này.

Nàng lại càng không biết, người này có ngộ tính nghịch thiên gì, mà có thể đem Hóa Thân Chi Thuật lĩnh ngộ tới cảnh giới tự khỏi bệnh tự chữa thương thế.

Đôi mắt đẹp của nàng quét qua Vũ Yên Yêu phi, hồi tưởng lời cảnh cáo của cô gái này đối với mình.

- Chớ chọc Lục Bắc!

- Người này có thể ngộ ra hai loại toái hư bí thuật, tư chất nghịch thiên, cho dù là Bổn cung cũng không nên đắc tội... Chẳng qua là, người này không phải là yêu tộc! Một điểm này, là sự thật không thể nghi ngờ!

Hắc ảnh ngưng tụ lại lần nữa, Ninh Phàm nâng ngón tay lên, Nhất Chỉ Phong Yên điểm về phía Vương Kiêu.

Vương Kiêu giật mình, hắn không cách nào lý giải, vì sao Ninh Phàm có thể không chết trong vòng công kích trung tâm của băng lực...?

Hắn không cách nào lý giải, vì sao một đòn chỉ phong Tử Kim Phong Yên này, lại tạo cho mình cảm giác nguy cơ mãnh liệt như vậy.

Hắn biết, mình cần thiết phải lui, nhưng sau một chiêu lúc trước, hắn đã kiệt lực.

Mà khí thế chủa Ninh Phàm cũng đang không ngừng tăng lên kèm với việc không ngừng bị vỡ thân rồi ngưng tụ thân thể trở lại.

Đó là một cổ khí phách, một cổ chấp niệm dù có chết vạn lần cũng không thay đổi!

Cần phải thủ hộ chí ái... Trước lúc này, mình sẽ không chết, vô luận là tan xương nát thịt bao nhiêu lần, cũng sẽ không chết!

- Phong hoa chỉ là một chỉ lưu sa, già nua chỉ là một đoạn tuổi tác... Tử thuật, Phong yên!

Tử hà xâm nhiễm, Tử vân lưu tán, hàn băng khắp La Vân đô quận tan rã. Thay vào đó, là gió cát màu tím, gió lại nổi lên trên La Vân!

Gió lại nổi lên, nhưng lần này gió nổi lên là do Ninh Phàm nghịch động Lam phong!

Dưới cái chỉ này, Vương Kiêu muốn trốn, nhưng lại bị Ninh Phàm trở tay chỉ thêm một cái.

- Định!

Uy áp chi tuyến màu đỏ như máu nhập vào yêu thân, ràng buộc quấn quanh không biết bao nhiêu sợi.

Lần đầu tiên Vương Kiêu trở nên sợ hãi kinh hồn. Hắn không khỏi phát ra một loại tiếng rống:

- Không thể nào, làm sao ngươi có nhiều thủ đoạn nghịch thiên như vậy! Ngươi bất quá chỉ là thứ sâu bọ thấp hèn ở hạ giới mà thôi!

- Không thể nào à? Ta còn làm qua chuyện điên cuồng hơn nữa! Ngươi có biết không!?

Đúng vậy, chuyện điên cuồng nhất mà Ninh Phàm làm, không phải là độc chiến vạn giao, cũng không phải là dung linh diệt nguyên anh, không phải càn quét Yêu Quỷ Lâm... Mà ở kiếp trước, đã dùng thân phàm điệp, đạp thiên đình, thương tiên đế!

Thân thể phàm điệp tuy nhỏ bé, thế nhưng chấp niệm lại nhất định kinh khủng...

Chấp niệm!

- Chết!

Một đòn chỉ quyết được phát ra, cà thành tràn đầy khói cát, cho dù là kim qua thiết mã cũng bị tan rã tiêu tán.

Trong một giây phút ngắn ngủi này, Vương Kiêu bị cuốn vào Phong yên màu tím. Hắn hoảng sợ phát hiện, mình đang già nua đi nhanh chóng, còn giáp, quần áo, tu vi đều đang biến mất không tung tích.

Biến mất... Không biết đi phương nào...

Chỉ có Ninh Phàm biết, những thứ bị mất đi này đều bị luân hồi thôn phệ!

Người có luân hồi, tiên có luân hồi, cho dù họ vạn thọ vô nhai, vẫn không chạy khỏi luân hồi!

Trong đầu của Vương Kiêu hồi tưởng lại một đời rất dài, rồi những tình tự dài dằng dặc này cũng dần dần mơ hồ đi.

Đầu tóc bạc trắng của hắn bắt đầu rụng, dung mạo anh tuấn sinh đầy nếp nhăn.

Cuối cùng, một cánh tay bắt đầu mục nát.

Một cánh tay khác muốn chụp lấy ra tàn tro mục nát này, nhưng vừa dùng một chút lực, liên đới kéo theo toàn bộ thân thể cũng hóa thành tro mục.

Yêu hồn không ngờ cũng tan rã, không biết tung tích.

Đây mới thật sự là tan tành mây khói.

- Chết!? Vương Kiêu lại bị người này đánh một chiêu giết chết... Phong sa này, rốt cuộc là cái gì?

Khuất Thuấn lần đầu tiên cảm thấy có một chút sợ hãi.

La Vân quận nhất thời yên tĩnh, sau một khắc lại truyền ra tiếng hoan hô kinh thiên.

- Bắc tướng quân uy vũ!

Hóa thần sơ kỳ, chém hậu kỳ!

Tiếng hoan hô huyên náo vang dội La Vân. Là bộ thứ bảy trong chín bộ, La Vân chưa bao giờ có một ngày như vậy, tưng bừng rạng rỡ như vậy.

Bắc tướng quân Lục Bắc, người này lấy hóa thần sơ kỳ chém chết hậu kỳ, dùng uy lực của một chỉ làm toàn thành cảm thấy kinh diễm!

Nhất là vào lúc cuối cùng, hóa thân của hắn không đoạn vỡ nát tan tành, rồi ngưng tụ trở lại với khí thế cố chấp như thế, khiến cho yêu tộc trong Trầm thụy chi địa đều chấn động tâm huyền.

Từ trên người của Ninh Phàm, La Vân yêu tộc cảm nhận được một cổ khí thế hiện dày đặc trong không trung. Liên tục chém sáu tướng, một khi xuất thủ, quyết không lưu tình, kiếm tung ra tất phải nhuốm máu!

Không có cơ mưu, không có quỹ tích, không có ta gạt ngươi ngu, tranh đấu tâm cơ với nahu, chỉ có lấy thực lực mạnh mẽ, quyết tâm nghiền ép kẻ thù!

Nếu khí thế đó được tỷ dụ thành kiếm, thì vào lúc chưa rời khỏi vỏ, không người nào biết sự sắc bén của ngươi. Vào lúc Chư Tần định làm hại Uyển Nhi, kiếm này liền ra khỏi vỏ chuẩn bị giết người, nhắm ngay Chư Tần, sự sắc bén kinh thiên!

Phù Lang, Dư Độc, Cát Giáp nuốm chém Ninh Phàm lập công, vì vậy kiếm này liền chém ba người liên tục, không dung tình chút nào!

Ngưu Đằng cản đường, kiếm này liền lần nữa nhắm ngay Ngưu Đằng!

Vương Kiêu là đầu sỏ, cuối cùng kiếm này chỉ thẳng Vương Kiêu!

Trong lúc đụng chạm với Ngưu Đằng, Vương Kiêu, thương thế của Ninh Phàm không ngừng nặng thêm, khí thế giảm nhiều.

Khí thế của kiếm vốn là lăng lệ vô cùng, bị địch nhân đánh gãy, trở thành đoạn kiếm. Khí thế đã yếu, lẽ thường là nên chấp nhận hòa cùng Vương Kiêu để tự vệ. Nhưng Ninh Phàm không muốn tự bảo vệ, mà liều mạng chịu một đạo yêu thuật đóng băng La Vân kinh khủng của Vương Kiêu, rồi thừa dịp đối phương kiệt lực, dùng một chỉ giết chết kẻ này!

Khí thế suy yếu thành kiếm gãy, nhưng kiếm dù gãy cũng muốn giết người!

Kiếm gãy! Gãy vỏ kiếm, chỉ còn lại lưỡi kiếm, không cách nào nắm chặt, không cách nào chém địch.

Dù chỉ còn là đoạn kiếm, dù là cắt đứt bàn tay, cũng phải nắm chặt lưỡi kiếm, đem tàn kiếm này đâm vào tim của địch nhân.

Ninh Phàm vào lúc này đây tạo cho người ta cảm giác, hắn chính là một thanh kiếm gãy dính đầy máu tươi... Máu tươi chảy nhiều, người bị thương nặng, nhưng ánh mắt vẫn không sợ hãi chút nào!

Hắn đứng ở Tử đài, mạnh mẽ nuốt máu ngọt vào cổ họng, ý chí chiến đấu vẫn cháy hừng hực.

- Vương Kiêu đã chết... Hôm nay Lục mỗ ở chỗ này, tất tranh đệ nhất! Người nào không phục, có thể lên đài đánh một trận!

Thanh âm này, vang vọng thật lâu ở mấy vạn dặm La Vân Đô quận, nhưng vân đài yêu tộc, dần dần an tĩnh lại.

Người sáng suốt đều nhìn ra, Ninh Phàm đã kiệt lực, giờ phút này đăng Tử đài cho dù là hóa thần trung kỳ cũng có không ít phần thắng.

Nhưng cho dù là Lục Giới Phần, thân là hóa thần hậu kỳ phong yêu, có lực lượng của Phong Tứ Chi Tinh, cũng không dám tùy tiện lên đài vào giờ khắc này.

Vì sao?

Ai biết Ninh Phàm có thể tiếp tục thi triển thủ đoạn nghịch thiên gì nữa ngoài dự đoán của mọi người nữa hay không, trảm sát bản thân mình!

- Hỏa tướng có nguyện đánh một trận cùng Lục mỗ!

Khi ánh mắt của Ninh Phàm quét qua Tịnh Hỏa bộ, rơi vào trên người Lục Giới Phần, Lục Giới Phần nhướng mày một cái, ánh mắt lại có vẻ kiêng kỵ!

Trong trữ vật đại của hắn, ẩn giấu một con hoang thú luyện thi hóa thần hậu kỳ. Bằng vào luyện thi này, hắn có thể đánh một trận bất bại với Vương Kiêu, nhưng... Lúc ánh mắt của Ninh Phàm quét qua, dường như cố ý phóng ra một tia khí tức.

Khí tức này phóng ra, lập tức sắc mặt của Lục Giới Phần đại biến. Hắn cảm thấy, con luyện thi hóa thần hậu kỳ của mình ở trong túi trữ vật cũng sợ hãi.

- Khí tức này... Không sai! Trên người của Lục Bắc có một cụ bán bộ luyện hư cấp luyện thi! Bán bộ luyện hư... Sợ là bằng con luyện thi đó, Lục Bắc đã đủ có thể chém chết hóa thần đỉnh phong!

Nghĩ tới khả năng này, Lục Giới Phần từ từ bình tĩnh, chau mày, tránh ánh mắt, không đáp lời Ninh Phàm.

Cái ý tránh né đánh không cần nói cũng biết! Nấu Ninh Phàm còn có bán bộ luyện hư luyện thi trong người, cho dù kiệt lực, sợ là Khuất Thuấn thái tử, Tử phi nương đi lên, cũng chưa chắc có thể chiếm được chút lợi ích gì từ trong tay Ninh Phàm!

Lục Giới Phần muốn Thiên đế chi tinh, muốn vào đệ tam giới, nhưng từ lúc vừa mới bắt đầu hắn đã biết có rất nhiều thế lực tham gia, mình không thể nào độc chiếm vị trí vào đệ tam giới.

Nếu không cách nào độc chiếm, mình không cần phải mạo hiểm liều mạng cùng Ninh Phàm.

Vì chính là Giới đồ, liều mất tánh mạng... Chính là Ngu! Mình nhất định sẽ có một trong 50 vị trí kia, cần gì phải liều mạng!

- Hỏa tướng Lục Giới Phần, không ngờ lại không dám tiếp nhận lời khiêu chiến của Bắc tướng quân!

Một màn này rơi vào trong mắt La Vân yêu tộc, hóa thành biểu tình càng xôn xao cuồng nhiệt hơn.

Sau khi khiêu chiến Hỏa tướng, ánh mắt của Ninh Phàm theo thức tự quét về phía bảy bộ khác, nhưng ngay cả Hỏa tướng của tị chiến, thì còn ai dám ứng chiến?

Nhất là Thổ tướng Bạch Vô Tôn, khi bị Ninh Phàm nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, rợn cả tóc gáy, cho đến khi Ninh Phàm thâm ý sâu sắc dời ánh mắt đi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm...

- Ối chà chà, Lục Bắc ngay cả Vương Kiêu thi triển bí pháp đột phá hóa thần đỉnh phong trong ngắn ngủi cũng diệt luôn... Bản tướng há là đối thủ! Huống chi bản tướng cùng Lục Bắc có không ít thù oán, nếu lên đài trong lúc này, nhất định bị tên này tiêu diệt thành tro, không chút lưu tình...

Không người ứng chiến!

Hai mắt đối nhìn nhau, cùng là hóa thần hậu kỳ, Lôi tướng, Phong tướng cùng ngưng trọng thở dài. Lúc bị Ninh Phàm nhìn chăm chú, bọn họ cũng phát hiện từ trên người của hắn có một chút khí thế của bán bộ luyện hư đang cố ý phóng ra...

- Trên người người này, có luyện thi ở bán bộ luyện hư cấp... Như vậy, trong đệ nhị giới, ai có thể tranh phong cùng hắn!?

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top