Chấp Ma (Hợp Thể Song Tu)

Chương 364: Sất Trá La Vân (tiếp 4+5+6)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Chấp Ma (Hợp Thể Song Tu)

Ngân bào tóc trắng, tử điện ngân chùy, Vương Kiêu không nhiều lời, sau lưng sinh ra một đôi cánh to lớn màu bạc, bước ra một bước, thân hình không ngừng cao lớn lên. Hắn đã to lớn cỡ một ngàn năm trăm trượng.

Trước cự nhân này, Ninh Phàm thật giống như con kiến con sâu nhỏ bé, nhưng hắn không sợ hãi chút nào.

“Thân thể hóa cự...”

Ninh Phàm không nói gì, đây là thủ đoạn tác chiến của Thượng cổ Thần ma, đáng tiếc là pháp môn luyện thể của hắn đã sớm khác hẳn với cổ thần.

Ngân vũ cự nhân phát ra một tiếng cú kêu sắc bén, sau tiếng kêu này, Tử đài ngàn dặm rõ ràng là ban ngày, nhưng lại vô căn cứ phủ trùm xuống bóng đêm quỷ dị, một màn đen nhánh đưa tay ra trước mặt vẫn không nhìn thấy năm ngón.

Đứng ở trong bóng tối, ánh mắt của Ninh Phàm nghiêm nghị hơn. Hắn làm gì không biết đây là thiên phú thần thông của Băng Kiêu tộc – Tàn Dạ Chi Thuật!

Dạ Kiêu là sinh vật sống ở trong bóng đêm.

Băng Kiêu là loại Dạ Kiêu lấy huyết mạch dung hợp với yêu lực, lấy yêu lực diễn hóa bóng đêm, bóng đêm có thể che đậy hết tất cả mục lực, cảm giác của địch nhân.

Ninh Phàm thử dùng thần niệm phóng ra dò xét xung quanh, nhưng chỉ có thể thấy rõ sự vật trăm trượng ở torng bóng tối. Ngoại giới yêu tu thậm chí hoàn toàn không biết trên Tử đài đang xảy ra chuyện gì.

Mặc dù không thấy rõ, nhưng Ninh Phàm lại cảm nhận được, từ trên đỉnh đầu có một cổ khí thế kinh tâm động phách đang phá không đánh xuống!

Tử Tinh ở con mắt bên trái của hắn chợt lóe, ánh mắt của Ninh Phàm nhìn xuyên hắc ám, thấy rõ hết thảy mọi vật.

Không ngờ là thừa dịp bóng tối hạ xuống một thoáng đó, tử điện cự chùy của Ngân Vũ Cự Nhân đã nhắm xuống đập ngay đầu hắn.

Lực đập này, ở trên thiên không chấn ra chín tầng Lôi vân. Mỗi một đạo Lôi vân, cự lực đều đạt đến mức tận cùng, dẫn tới lôi lực tan vỡ ở giữa không trung, kéo theo từng sóng gợn, đẩy ra từng tầng một, đánh nát hư không.

Nhanh, quá nhanh! Tốc độ của một chùy này, đủ có thể so sánh với độn tốc của hóa thần hậu kỳ, hơn nữa lại đánh lén ở trong bóng tối, nếu không cách nào nhìn thấy chùy lớn này công kích, sợ là hóa thần đỉnh phong, cũng bị trọng thương dưới một chùy này.

Nhìn Tử kim cự chùy to lớn hơn sơn nhạc đó, rồi nhìn Lôi vân tan vỡ thành chín tầng tử lãng như vậy, thần-yêu-ma tinh điểm của Ninh Phàm đồng loạt vận chuyển. Vào giờ khắc này thân thể của hắn không biến hóa thành to lớn, nhưng ma văn sau lưng lại nóng rang, yêu huyết sôi trào trong cơ thể, huyết lôi tí tách vang dội quang thân.

Tóc đen tung bay ở trong kình phong, Tử sắc tinh dực to lớn ở sau lưng chấn động một cái. Vào lúc này, tốc độ của Ninh Phàm đạt tới cực hạn.

Hắn giống như một đạo tật lôi màu tím, xông lên không trung, trực diện chín tầng Lôi vân.

Mỗi một tầng Lôi vân đều đủ để đánh giết hóa thần sơ kỳ, hợp nhất chín tầng, uy lực đủ có thể làm trọng thương hóa thần trung kỳ.

Nhưng Lôi Tinh chợt lóe lên, ánh mắt của Ninh Phàm quét qua, từng tầng pháp thuật Lôi vân bắt đầu vỡ vụn, rã ra, tan thành mây khói!

Liên tục xuyên qua chín tầng Lôi vân, Ninh Phàm động Trảm Ly kiếm, một kiếm chém vào Sơn nhạc cự chùy.

Toàn bộ khí lực một thân của hắn ngưng tụ trên một kiếm này. Tình hình ấy giống như một con muỗi đâm đầu vào lòng bàn tay của phàm nhân, nhìn có vẻ như không biết tự lượng sức mình.

Nhưng lực của một kiếm này quả thực bất phàm, kiếm chùy chạm nhau, cực lớn cùng cực nhỏ đụng vào nhau, một tiếng ‘đông’ thật lớn vang lên, cái thế chùy lớn đánh xuống bị Ninh Phàm một kiếm đánh đổi phương hướng. Nhưng lực một chùy này xuyên thấu qua Trảm Ly kiếm chấn đến lồng ngực của hắn, cũng đồng thời khiến cho khí huyết của hắn nhộn nhạo cuồn cuộn.

- Luyện thể cảnh giới của Vương Kiêu sợ là đã đến gần Ngọc Mệnh tầng thứ ba. Khí lực của ta yếu hơn hắn không ít...

Chùy thứ nhất bị Ninh Phàm gạt ra, chùy thứ hai lần nữa đánh xuống. Ninh Phàm điểm vào mi tâm, lấy Toái Thần tiên ra, quất một roi vào trên Tử Ddiện chùy ấy.

Một cú quật đánh này, vạn dặm thiên không giăng đầy huyết sắc Lôi vân, thiên lôi nổ ầm ầm.

Lôi lực đánh xuống Tử Điện chùy, bị cây chùy lớn này hấp thu hơn một nửa, chỉ có số ít xuyên qua tâm thần liên lạc với cây chùy lớn này, đánh về phía đan điền của Vương Kiêu.

Trong lòng biết không cách nào thương tổn đến Vương Kiêu, Ninh Phàm thu hồi Toái Thần tiên, hai cánh chấn động lên, lấy tốc độ phi độn có thể sánh với hóa thần đỉnh phong, trong khoảnh khắc thối lui ra đến trăm đạm, Trảm Ly vung lên, bóng tối đầy trời bị một kiếm này chém làm hai nửa, tiêu tán!

Đối với thực lực của Vương Kiêu, Ninh Phàm có được sự hiểu biết cực kỳ rõ ràng, ít nhất chỉ bằng vào Trảm Ly kiếm, Toái Thần tiên, muốn dùng mẹo hay sự khéo léo để thắng được người này là không khả năng chút nào.

Người này tâm cảnh phù phiếm tự đại, nhưng thực lực ngược lại không yếu.

Trong bóng tối, người bên ngoài không nhìn thấy rõ hai người đấu pháp, thế nhưng vạn dặm huyết lôi, ngàn dặm hắc ám, chín tầng Lôi vân tan rã dội lên tiếng vang cực lớn, rồi Băng Kiêu rúc lên the thé, không có tiếng nào không làm động tới thần kinh của yêu tộc vây xem. Có thể tưởng tượng trong một chiêu đối mặt chớp nhoáng, thế công hai người đã sắc bén đến dường nào, thủ đoạn thi triển ra ghê ghớm đến bao nhiêu.

Chẳng qua là loại trình độ đối địch này, Ninh Phàm vẫn bình yên vô sự, ngược lại Vương Kiêu thì hóa thành một cự nhân có thân to ngàn năm trăm trượng. Hơn nữa trong cái miệng khổng lồ hiện giờ có một vết máu màu bạc.

Vương Kiêu bị thương rồi?!

Ánh mắt của Ngân Vũ Cự Nhân Vương Kiêu tức giận và khó hiểu. Mình lấy Băng Kiêu tộc Tàn Dạ Thần Thông che chặn cảm tri, rồi lấy Tử Điện chùy đánh lén, cho dù là hóa thần hậu kỳ tu sĩ e là cũng không cách nào nhìn xuyên thủng hắc ám, dưới song chùy này ít nhiều gì cũng phải bị thương.

Nhưng Ninh Phàm lại nhìn xuyên thủng được hắc ám của mình tạo ra, nếu không phải như vậy, tuyệt đối không thể nào nhắm trúng đòn công kích của mình, đánh một đòn kích phá.

Nhìn xuyên qua hắc ám đã khiến cho Vương Kiêu không cách nào lý giải, Ninh Phàm còn dùng thân thể phá nát chín tầng Lôi vân, càng làm cho Vương Kiêu không cách nào tin. Nếu hết thảy những thứ này còn có thể giải thích, như vậy những chuyện sau đó đã khiến cho Vương Kiêu hoảng sợ.

Song chùy đệ nhất chùy, Ninh Phàm không né tránh, mà là lấy kiếm ngăn cản chùy, dùng ba thước kiếm, chống lại là Tử Điện chùy to lớn như sơn nhạc. Nhưng đây hoàn toàn không phải là hai món binh khí ở cùng cấp số. Cho nên kết quả là khi đụng nhau, khí lực của Vương Kiêu cũng hơi chiếm ưu thế.

Vương Kiêu tự nghĩ, luyện thể cảnh giới của mình là cao hơn Ninh Phàm không thể nghi ngờ. Mình còn hóa ra Pháp Tướng, trong khi luyện thể cảnh giới Ninh Phàm thấp hơn so với mình, lại không cần Pháp Tướng, chỉ một kiếm bình tường, liền cơ hồ hoàn toàn tiếp một kích của mình... Nếu nói mình là thân thể hóa cự, thì đối phương chính là đem khí lực ngưng súc.

Hai loại luyện thể chi đạo này hoàn toàn tương phản, nhưng kết quả cơ hồ bất phân thắng bại.

Khiến cho Vương Kiêu bị thương, là chùy thứ hai!

Hắn từ trong miệng của Hỏa tướng Lục Giới Phần nghe được thân phận chân thực của Ninh Phàm. Hắn biết rõ Ninh Phàm có thần thông Trừ Bảo Sát Anh, mấu chốt là mượn lôi lực. Cho nên hắn đã cố ý lấy Lôi Đình chi bảo chống lại Lôi Đình của đối phương, miễn đi mối nguy hiểm là yêu hồn bị thương.

Tử Ddiện chuy của mình là thượng phẩm linh bảo, Toái Thần tiên của Ninh Phàm là trung phẩm linh bảo. Nhưng bàn về lôi lực, roi của Ninh Phàm lại thắng một bậc, vừa chống lại lôi lực, còn dư ra để mượn thế đánh vào pháp bảo truyền tới đánh vào yêu hồn, làm cho yêu hồn của Vương Kiêu bọ tổn thương. Thậm chí yêu hồn của hắn còn mặc một món linh trang hồn giáp cấp bậc địa huyền thượng phẩm, mà vẫn bị Lôi Đình nổ tung. Nếu không phải là trên yêu hồn, còn có một đạo hàn băng phong ấn, hắn sợ là không chỉ bị thương nhẹ, mà đã trọng thương...

Thương thế này tuy nhẹ, nhưng lại khiến sắc mặt của Vương Kiêu cực kỳ khó coi. Mình tuyệt đối không khinh thường, không lưu tình, nhưng ở lần đối mặt vừa rồi, lại bị con kiến hôi này gây thương tích... Đây là đại sỉ nhục!

- Khó trách người này có thể giết bọn Ngưu Đằng. Thực lực chính xác là không kém. Hơn nữa ở chùy thứ hai đánh xuống, người này lấy độn tốc cực nhanh tránh đi. Độn tốc ấy tựa hồ không kém bản tướng bao nhiêu... Nhưng muốn bằng cái này đi tranh phong cùng bản tướng. Còn chưa đủ!

Sắc mặt Vương Kiêu trầm xuống, song chùy tế lên, chỉ quyết biến đổi, hình thái lôi chùy thay đổi, một chùy trong đó hóa thành một tòa lôi đình Tử sơn, trấn xuống ngay đầu Ninh Phàm.

Muốn thắng Ninh Phàm, không thể chỉ cậy mạnh, mà còn phải hao phí chút thủ đoạn.

Thiên Linh chi lực, theo chỉ quyết của Vương Kiêu biến đổi, bị lôi sơn dẫn động, nhập vào cơ thể. Lúc đầu lôi sơn còn ở trên không trung vạn trượng, nhưng ngay lập tức, nó thuấn di vạn trượng một cách vô căn cứ, chỉ cách đỉnh đầu của Ninh Phàm gần trăm trượng.

Một chùy khác thì hóa thành một chùm tử điện Lôi ngục, phong bế bốn phía của Ninh Phàm. Một khi bị Lôi sơn trấn áp, Lôi ngục sẽ tiến thêm một bước phong ấn hắn, đồng thời dùng Thái Cổ Thần Binh nhốt Ninh Phàm vào bên trong. Khiến hắn không còn các nào chạy thoát.

Đây là biến hóa thần thông của Tử Điện chuy. Nó có thể hóa thành sơn nhạc, cũng có thể biến thành Lôi ngục chuyên trấn áp vây khốn địch tu.

Tử Sơn Lôi ngục!

Lực của một đòn trấn áp này khiến cho không khí trầm ngưng lại, khiến cho người ta không thể nào thở nổi. Dòng khí thổi mạnh vào trên mặt giống như châm đâm.

Ánh mắt của Ninh Phàm trầm xuống, bốn bề đều bị phong kín, đỉnh đầu bị trấn áp, hắn không thể né tránh. Nếu là thường ngày, hắn có thể dựa vào hóa thần chi thuật, hóa thực thể thành Mặc ảnh vỡ tán rồi ngưng tụ trở lại, tránh né qua một đòn công kích này. Nhưng giờ phút này hắn cảm giác, Thái Cổ Thần Binh có năng lực công kích thật thể hư huyễn, cho dù mình có hóa thành Mặc ảnh, cũng sẽ bị các loại biến hóa của núi này trấn giết!

Không thể chạy trốn, cần phải chính diện phá vỡ Tử Điện chuy trước khi bị trấn áp!

Vương Kiêu này đang có bộ dáng và thái độ chỉ cần ỷ vào pháp bảo cường hãn này đánh thắng chắc mình.

Nhưng nếu bàn về pháp bảo lợi hại, thì trừ Trảm Ly kiếm và Toái Thần tiên, mình còn có một món nữa.

Huyết kiếm!

Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, huyết sắc âm âm chợt lóe lên, một thanh Huyết kiếm cổ xưa tàn phá phù hiện trong tay hắn.

Kiếm này vừa xuất hiện, Vương Kiêu ngẩn mặt ra, rồi chợt tỏ vẻ khinh thường.

- Huyết long yêu kiếm? Kiếm này là vật của Lý Bạn, là Huyết Long Tộc chi bảo, nhưng lực của kiếm bị phong ấn. Bằng vào phẩm cấp của thanh kiếm bị phong ấn này, không phải là đối thủ của Tử Điện chuy... Mà phong ấn của thanh kiếm này, bằng vào ngươi căn bản không thể nào phá vỡ!

Vương Kiêu còn chưa dứt lời, ánh mắt chợt co rụt lại.

Hắn nhìn thấy Ninh Phàm không nói hai lời, hai ngón tay trực tiếp đè ở trên thân kiếm, gạt mạnh một cái!

Sau một cú gạt lên thân kiếm này, Tử Kim Phong Sa lưu động, thân của Huyết kiếm run lên, giống như lonh hồn đang chấn động. Đạo phong ấn thứ nhất không ngờ lại tan rã cực nhanh ở dưới gió cát phong sa này.

Thời khắc phong ấn của Huyết kiếm bị phá ra, một tiếng rồng gầm bị trấn áp đã lâu bật phát thật dài trên Tử đài, hóa thành huyết sắc sát khí kinh thiên!

Thu hồi Trảm Ly, tay cầm Huyết kiếm, Ninh Phàm cảm thấy tâm thần của mình đang bị huyết sát hung uy của kiếm này làm cho dao động. Nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, đồng thời cũng phóng ra huyết sắc khí thế không kém gì bán bộ luyện hư, cưỡng ép và đè nén hung uy của kiếm này xuống.

Huyết kiếm đang phản kháng!

Kiếm là vật chết, nhưng mà vật chết này lại do Thiên Yêu cấp Huyết Long chi cốt đoán tạo ra, có một cổ ngạo cốt lăng lệ và bất khuất.

Không cam lòng, không cam lòng! Không cam tâm bỏ mình, không cam bị bất kỳ người nào điều khiển, không cam chỉ làm một thanh Long cốt chi kiếm!

Hống!

Cực kỳ quỷ dị! Không ngờ trong Huyết kiếm lại truyền ra cơn giận của Nghiệt Long Khiếu Thiên!

Nó đang phản kháng, nó đang thử tránh thoát khỏi tay của Ninh Phàm, định phản phệ sự chưởng khống của Ninh Phàm.

Chẳng qua là khi lời nói lạnh như băng của Ninh Phàm vang lên, khi Tử Kim Phong Sa trên đầu ngón tay lưu động, Huyết kiếm thân là vật chết ấy không ngờ lần đầu tiên cảm thấy mình nhỏ bé, hèn mọn, lòng chấn động...

- Lại là một chiêu này! Tử Kim Phong Sa, rốt cuộc là yêu thuật cấp bậc nào?

Khuất Thuấn biến sắc, đột nhiên đứng lên.

Còn Vương Kiêu thì nuốt một ngụm nước bọt, trên trán không khỏi rỉ ra một chút mồ hôi.

Bởi vì rõ ràng hắn nhìn thấy, Ninh Phàm vừa xé ra... Đạo phong ấn thứ nhất của Huyết long yêu kiếm!

Một cổ uy áp nửa bước hư bảo lan tràn ra từ trong Huyết kiếm!

- Không ngờ hắn lại giải trừ phong ấn kiếm này thật! Không xong!

Giờ khắc này, Ninh Phàm động kiếm! Ánh mắt hắn đảo qua Lôi ngục, điện sơn, cất lời uy hiếp dường như đang ra lệnh cho Huyết kiếm:

- Vô luận khi ngươi còn sống, ở trong Huyết Long Tộc có thân phận như thế nào, có vinh dự gì, nhưng sau khi chết đã trở thành kiếm, do ta sử dụng, thì phải tự mình thần phục! Nếu không thần phục, dám can đảm nghịch phản, ta sẽ thuận tiện dùng Phong Yên Nhất Chỉ xóa đi kiếm thể vĩnh sinh của ngươi!

Theo câu nói uy hiếp của Ninh Phàm, Huyết kiếm an tĩnh trở lại.

Xé đi đạo phong ấn thứ nhất, là hắn dùng Phong Yên Nhất Chỉ mưu lợi một cách xảo diệu, chứ chưa hoàn toàn thu phục Huyết kiếm. Kiếm vốn có thể phát huy uy lực của hư bảo, nhưng giờ phút này chỉ miễn cưỡng tương đương với nửa bước hư bảo.

Nhưng chỉ cần như vậy đã đủ rồi. Nếu là hư bảo chân chánh, với tu vi của Ninh Phàm, tự nhiên không đủ để chưởng khống nó.

Cho dù chỉ là nửa bước hư bảo, bất quá hắn dựa vào uy áp của bán bộ luyện hư mới miễn cưỡng trấn phục kiếm này mà thôi.

Và dường như huyết khí tự thân của hắn đang nhanh chóng bị Huyết kiếm thôn phệ.

Sắc mặt của Ninh Phàm hơi có vẻ tái nhợt, quanh thân lại có một cổ kiếm ý bay lên, không thể nhìn thẳng vào.

Vào lúc kiếm ý tới đỉnh phong, Huyết kiếm bỗng nhiên chỉ một cái vào Lôi sơn trên đỉnh đầu. Tất cả kiếm khí bùng nổ vào thời khắc này, và cũng theo Huyết kiếm truyền ra một tiếng rồng gầm vô cùng bất cam!

Hống!

Mười đạo, trăm đạo, ngàn đạo... Ở dưới một cú đâm này, không ngờ lài sinh ra gần trăm vạn đạo kiếm ảnh của Huyết kiếm, che trời chắn đất, kinh diễm tuyệt luân!

Tiếng kiếm chấn động ngân nga chói tai vang tận mây xanh, hung thú kiếm uy vang vọng khắp La Vân. Dưới kiếm uy này, vô luận là Lôi ngục hay là Lôi sơn đều không có cách nào ép tới gần, không thể trấn áp nửa bước. Thậm chí chúng còn bị uy của một kiếm này thẳng thừng nhiếp ở giữa không trung.

Huyết kiếm chém một cái, trăm vạn kiếm khí hợp làm một kiếm, nhô lên cao bổ một cái. Dưới cú chém này, Lôi sơn vỡ nát, Lôi ngục diệt, hóa thành hai thanh Tử Điện chuy đã mất đi rất nhiều linh tính, nặng nề rơi xuống bên chân Ninh Phàm, đập xuống trên Tử đài tạo thành cái hố sâu trăm trượng.

Không hổ là Thái Cổ Thần Binh! Sau khi bị Huyết kiếm đánh tan, vẫn kiên cố bất diệt. Nếu là Hóa cấp thượng phẩm pháp bảo tầm thường, sợ là đã sớm vỡ nát bấy dưới uy của một kiếm vừa rồi.

Phốc!

Thái Cổ Thần Binh bị đánh tan, ngực của Vương Kiêu đau nhói, thối lui ra khỏi pháp tướng, khom người nửa quỳ, ho phun ra mấy ngụm nghịch huyết, vẻ mặt hoảng sợ.

Huyết kiếm của Lý Bạn, một khi phá đi phong ấn, không ngờ lại mạnh như vậy... Điều khó tin nhất chính là Ninh Phàm mới chỉ là hóa thần sơ kỳ – một con kiến hôi – vì sao có thể phá được phong ấn...?

Ninh Phàm cũng không dễ chịu gì. Một kiếm này cơ hồ rút đi một nửa tinh huyết của hắn. Nếu huy động kiếm này một lần nữa, sợ là Huyết kiếm sẽ trực tiếp hút khô máu của hắn, huyết tận nhân vong rồi...

- Hảo kiếm! Nhưng lấy cảnh giới của ta hôm nay, còn lâu mới tùy tâm sử dụng kiếm này. Nếu không, uy áp của một kiếm sẽ không chỉ chém diệt lôi chùy, mà là... Một kiếm san bằng sinh linh trong mấy chục vạn dặm! Chém chết Vương Kiêu, không thành vấn đề!

Nếu xé ra đạo phong ấn thứ hai... Sợ là có thể gọi ra lực lượng đánh Toái hư cao thủ bị thương!

Nhìn thấy Vương Kiêu bị thương, Ninh Phàm cũng bị lấy đi một số tinh huyết cực lớn, vẻ mặt của Khuất Thuấn cùng Lục Đạo Trần đều tràn đầy vẻ ngưng trọng cùng chấn kinh.

Chấn kinh, dĩ nhiên là vì Ninh Phàm mới vừa hóa thần, lại chiến đấu cùng Vương Kiêu không lạc vào thế hạ phong.

Ngưng trọng, là nếu như Vương Kiêu cùng Ninh Phàm lưỡng bại câu thương, thì chín tờ Giới đồ e rằng sẽ rơi vào trong tay của đám người Tử phi, và sẽ không có người nào có thể chống lại Linh Vương cung...

Đây chính là duyên cớ mà Tử phi từ đầu đến cuối im lặng không lên tiếng đối với sự tranh đấu của hai người sao? Cần gì phải ngăn cản! Càng lưỡng bại câu thương, cơ hội để Linh Vương cung đoạt được Lôi chiến đệ nhất... Càng lớn!

- Lục Bắc quả thật có thực lực để tranh đệ nhất, nếu Bổn cung đoán không lầm, thì hắn chỉ cần mạnh mẽ thúc giục Huyết kiếm, đủ có thể dùng một kiếm chém chết Vương Kiêu. Thế nhưng nếu làm như thế, hắn ắt phải bị phản phệ trọng thương... A, không ngờ Lục Bắc không phải là hạng con sâu cái kiến, còn Vương Kiêu này lại không kham được một kích như vậy...

- Không phải là Vương Kiêu quá yếu, mà là... Lục Bắc quá mạnh!

Vũ Yên Yêu phi nhỏ giọng cải chính.

Hai đạo thân ảnh nhảy một cái vọt lên Tử đài, ngăn cản ở giữa Ninh Phàm và Vương Kiêu, vì để phòng ngừa xuất hiện cục diện lưỡng bại câu thương.

- Đủ rồi! Vương tướng quân tạm thời lui ra! Trận chiến này, xử lý huề!

Khuất Thuấn lẫm nhiên nói.

- Lục Bắc, đủ rồi, trận chiến này đến đây là ngưng, không chiến nữa!

Lục Đạo Trần khuyên nhủ.

Ninh Phàm yên lặng, hắn cũng biết giờ phút này nên lấy đại sự làm chủ, chẳng qua là bảo hắn cứ như thế bỏ qua cơ hội giết chết Vương Kiêu lần này... Hắn không muốn!

Còn Vương Kiêu thì không cam lòng thua thiệt dưới tay Ninh Phàm.

Hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, tu vi của Ninh Phàm yếu hơn so với mình, nhưng chiến lực mạnh hơn một đường so với mình. Nếu tiếp tục so đấu, dưới tay của Ninh Phàm, việc sử dụng Huyết kiếm trảm sát bản thân mình, mình ắt hẳn phải chết!

Nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng thua Ninh Phàm!

- Ta không phục! Nếu ngươi không có Huyết kiếm, tuyệt đối không thể ngăn cản được một chiêu của bản tướng! Lục Bắc, thắng bại hôm nay, lấy một chiêu tỷ thí cuối cùng quyết định thắng bại, ngươi có dám tiếp!

- Một chiêu?

Ánh mắt của Khuất Thuấn trầm xuống, Lục Đạo Trần nhướng mày một cái, mắt Ninh Phàm lại lộ ra hàn quang.

- Một chiêu? Ngươi chắc chắn sao?

- Không sai, ta và ngươi đều lưu lại thương thế không nhẹ, tiếp tục đấu nữa, khó phân thắng bại...

Vương Kiêu không cam lòng cắn răng, lời như vậy hắn không muốn nói ra, nhưng, đây là sự thật!

- Một chiêu! Nếu ngươi thắng, tội ngươi giết đám người Lý Bạn, có thể xóa bỏ, nếu bại, ngươi chết, Giới đồ thuộc về ta!

- Một chiêu! Không dùng pháp bảo, chỉ so yêu thuật! Ngươi có dám tiếp không?

- Yêu thuật! Có gì không dám!

Quanh thân Ninh Phàm dâng lên một cổ tử khí, một thoáng sau, một bên Thiên không bị nhuộm màu Tử hà.

Hôm nay muốn giết Vương Kiêu, xem ra là không thể, nhưng một chiêu này...

Nhất định phải là trọng thương tên này mới được!

Vương Kiêu rất mạnh, nhưng hắn không ngăn được một chỉ của mình!

Ninh Phàm đứng chắp tay sau lưng, một mặt đạp đất, bỏ hai thanh Tử Điện chuy trước người vào trong túi, dùng làm vật của mình.

Thấy vậy, ánh mắt của Vương Kiêu trầm xuống, nhưng lại không nhiều lời.

- Một chiêu này, bản tướng giết ngươi, tự nhiên có thể đoạt lại Tử Điện chuy... Một chiêu, bản tướng cũng chỉ có lực lượng đánh một chiêu...

Trên yêu hồn, có một đạo hàn băng phong ấn, vào giờ khắc này, Vương Kiêu xé ra một lổ hổng trên phong ấn này!

Cổ khí thế tang thương lập tức gia trì ở trên người Vương Kiêu. Trong chốc lát, yêu lực khí thế của hắn điên cuồng đề thăng, có thể so sánh với hóa thần đỉnh phong!

Khuất Thuấn thái tử biến sắc:

- Đây là...

- Đây là thiên phú thần thông thứ hai của Băng Kiêu tộc ta – Hàn Băng Ấn Ký! Ấn ký này do một vị Thiên Yêu tiền bối gia trì cho Vương mỗ. Thời khắc xé phong ấn này, Vương mỗ có thể đề thăng một cảnh giới nhỏ về mặt yêu lực... Lục Bắc, bản tướng cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao Giới đồ ra, tự chém một cánh tay, dập đầu tạ tội, bản tướng có thể tha mạng chó cho ngươi!

- Om sòm!

Ninh Phàm đưa ngón tay lên, đầu ngón tay lưu động Tử Kim Phong Sa, Phong yên nổi lên bốn phía.

La Vân nổi gió, Phong và khói cùng màu tím!

- Lại là thuật này!

Ánh mắt của Khuất Thuấn ngưng lại, khoảng cách gần như vậy, hắn không ngờ lại cảm nhận được một chút nguy cơ từ trên thuật này.

Mình có cảm giác nguy hiểm, chớ nói gì Vương Kiêu trọng thương hộc máu dùng bí pháp đề thăng hóa thần đỉnh phong nữa.

- Vương Kiêu, bổn hoàng tử khuyên ngươi, lui ra! Ngươi, không phải là đối thủ của Lục Bắc!

- Cút! Chỉ là hạ giới hoàng tử, mà có tư cách gì không ngừng kêu tên họ bản tướng?

Vương Kiêu đã lâm vào sự điên cuồng, trong thoáng chốc, ánh mắt của hắn dần dần lạnh như băng, bình tĩnh trở lại.

Dường như tất cả mọi tình tự đều bị đóng băng.

Trên tả chưởng, hiện lên một đoàn hàn khí Tử Tuyết Phi Vũ. Trên hữu chưởng, hiện lên một đoàn Băng Phong màu đen mang từng viên băng.

Hai vật này vừa hiện, sắc mặt của Lục Đạo Trần đại biến, lập tức truyền âm nói với Ninh Phàm:

- Cẩn thận! Một chiêu này, Vương Kiêu vận dụng hai loại Thiên Sương Hàn Khí! “Đông Cực Phong” xếp hàng thứ sáu, cùng với... “Đế Minh Tuyết” xếp hàng thứ tư!

Lục Đạo Trần cùng Khuất Thuấn, mỗi người đều lui ra Tử đài, nhưng lại cùng nghị định, vòng lôi chiến thứ hai hôm nay, tạm dừng ở chỗ này, đợi cho hai người Vương Kiêu, Ninh Phàm chữa thương xong mới bắt đầu lại.

Hai người thối lui ra khỏi Tử đài, trên tràng chỉ còn lại Ninh Phàm cùng Vương Kiêu.

Một chiêu bỉ thí... Nhưng một chiêu này, lại là một kích mạnh hất của hai người.

Tử Kim Phong Yên nơi đầu ngón tay, từ từ tiêu tán, nhìn hai loại hàn khí của Vương Kiêu, yên tĩnh như nước dưới đáy giếng.

- Lục Bắc, một chiêu bỉ thí này, đầu tiên ta công ngươi thủ, kế đến... Ngươi công ta thủ!

- Có thể!

Vương Kiêu nghĩ, là mình trước cái lợi xuất thủ trước. Còn Ninh Phàm thì suy nghĩ, làm sao để cấp cho Vương Kiêu một kích trí mạng.

Nhìn có vẻ như đánh sau sẽ bị thua thiệt, nhưng đánh sau lại có một lợi ích, đó chính là lúc Vương Kiêu kiệt lực! Hắn không chút do dự... Thúc dục Phong Yên Nhất Chỉ!

Sau khi phục dụng một viên đan dược, điều tức thương thế trong cơ thể, năm ngón tay của Ninh Phàm chộp một cái, một trảo hướng xuống đất thi triển Trừu Hồn Chi Thuật, khí thế đề thăng từng nấc.

Thuật này tuy lần thứ hai thi triển trước mặt mọi người, nhưng vẻ huyền diệu của nó vẫn khiến cho mọi người tặc lưỡi than dài, cũng khiến cho Vương Kiêu trầm mắt xuống.

- Ồn ào gây sự chú ý! Bản tướng thừa nhận, ngươi là một cường giả, nhưng ngươi rốt cuộc vẫn không hiểu, một con kiến hôi nơi hạ giới đi so cùng Chân Linh tộc nhân ở thượng giới sẽ có khoảng cách hơn kém như thế nào! Chỉ như Ngưu Đằng mà đã được ban cho Thương Lan băng, còn như Vương mỗ, thậm chí được ban cho hai loại ngũ phẩm hàn khí, Hàn Băng Ấn Ký, một chiêu này, ngươi hẳn phải chết!

Vương Kiêu không nhiều lời nữa, hàn khí ở song chưởng đột nhiên án ở một nơi, khí cực lạnh kịch liệt hóa thành từng tia Băng Kết Chi Âm, khuếch tán ra bốn phía. Trong nháy mắt, trên dưới quanh thân của hắn chiết xạ ra Băng Sắc Nguyệt Ảnh, màn đêm tối như mực lại phủ trùm xuống quanh thân mình hắn một lần nữa.

Hắc Dạ Thần Thông chỉ là thứ lót đường. Nó lót đường cho một vòng Hàn Băng Chi Nguyệt ấy!

- Hàn Băng Chi Thuật...

Thanh âm không khổ không vui truyền ra từ miệng của Vương Kiêu. Hắn dường như biến thành một người khác, giọng nói chững chạc dị thường. Hai đạo hàn khí bị hắn dùng thủ đoạn dung hợp vô cùng quỷ dị, hóa thành Bạo Phong Tuyết tràn ngập viên băng màu tím. Một thoáng sau, trời không cùng đại địa đều bị bao phủ ở trong Bạo Phong Tuyết này.

Trong đêm tàn, một vầng băng nguyệt từ từ hiện ra. Cái vần loan nguyệt đó dần dần bị hàn khí tu bổ toàn thành trăng tròn lành lặn. Trong mặt trăng tròn, dường như chợt sinh ra một con mắt, sắc bén, cao ngạo.

Vào thời khắc con mắt của Băng Nguyệt hiện lên, đất trời đều đóng băng cứng lại. Gió mây bị đông lạnh, thời khắc Vương Kiêu thay đổi pháp quyết, từng đạo Tử băng hào quang hiện lên vờn quang vầng trăng tròn này.

- Băng luận, đệ nhất chuyển! Đệ nhị chuyển! Đệ tam chuyển!

Sau khi tam chuyển, từ con mắt của Băng Nguyệt bắn ra một đạo băng sương mục quang vô cùng ác liệt, giống như một đạo lưới cá hàn băng, bủa ra ngay đầu. Phàm là bị bao phủ ở trong lưới cá này, tất cả không gian, sinh linh đều bị đóng băng. Lưới cá bằng băng này truyền ra lãnh ý âm sầm, có khí thế của hóa cấp thượng phẩm yêu thuật.

Sau khi thực hiện tam chuyển, thuật này trở thành hóa cấp thượng phẩm. Và một kích này, bởi vì có hai loại Thiên Sương Hàn Khí tương trợ, uy lực tiến gần đến hóa cấp đỉnh phong!

“Dĩ nguyệt vi sương, dĩ dạ vi lương, ngô đaẳng Kiêu tộc, thủ táng vu thiên! Nghịch Kiêu giả, táng nhĩ tộc hồn!”

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top