Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Yêu Một Kẻ Ngốc
Giản Tuỳ Anh rất muốn nói chuyện liên tục với Lý Ngọc, hắn không biết Lý Ngọc có bị thương nặng hay không, hoặc có thể Lý Ngọc cũng không thể biết được, đây không phải là phim, hắn hiểu rằng nếu bị thương mà ngủ thì có thể không tỉnh lại được nữa.Đáng tiếc một lát sau di động Lý Ngọc đã không còn tín hiệu, đầu dây điện thoại bên kia vang lên âm thanh “tút——-“.Lòng Giản Tuỳ Anh lại nóng như lửa đốt, hận bản thân không thể bay ngay đến đó.Nhưng dù hắn có gấp đến mức nào thì sáu mươi km cũng không thể rút ngắn được, mà sáu mươi km cùng với thời tiết này so với bình thường phải khó đi hơn gấp mấy lần.Không lái xe ngoài trời bão, sẽ không hiểu được lộ trình kinh hoàng đến mức nào.Chiếc SUV hai tấn, với dạng thời tiết này cũng chỉ trông chờ tâm tình ông trời như thế nào, những lúc quẹo xe Giản Tuỳ Anh chỉ có cảm giác muốn bay ra ngoài luôn.Mưa quá lớn, cần gạt nước gần như không thể đuổi theo tốc độ rơi của hạt mưa, hơn nữa lúc sau còn có bụi nước, cứ như vậy mỗi lần phải có hơn mười giây Giản Tuỳ Anh không thể nhìn được cái gì, không còn cách nào khác Giản Tuỳ Anh đành phải bật máy lên, độ ấm trong xe cũng giảm xuống nhiều, làm Giản Tuỳ Anh lạnh đến phát run người.Cả một đường đi Giản Tuỳ Anh không hề thấy một chiếc xe nào khác, chẳng có người nào không muốn sống để lái xe trong thời tiết này cả. Nhìn thấy bên ven đường có một gốc cây lớn bị gió thổi làm bật cả gốc, rác rưởi thì bay đầy trời, trong nháy mắt Giản Tuỳ Anh cảm thấy bản thân mình cũng có thể như vậy bất cứ lúc nào.Hắn biết rõ không thể lái quá nhanh, nhưng vẫn có lúc hắn phải chạy đến tám mươi km trên giờ, thời điểm đó hắn cảm thấy cực kỳ không an toàn. Không phải là hắn không sợ hãi, hắn cũng tiếc rẻ mệnh này chứ, chỉ lo bánh xe quá trơn khiến cả xe cả người bay đi, nhưng khát vọng muốn bay ngay đến công trường đã chiến thắng sợ hãi cùng lo lắng đó.Cứ đi nhanh rồi chậm, quá trình này vẫn phải mất đến hai giờ đồng hồ, Giản Tuỳ Anh đã gấp đến độ đầu muốn bốc hoả mới bình an mà chạy được đến công trường.Tới công trường rồi hắn lại bắt đầu lo lắng, trên mặt đất đều là vật liệu thi công, hắn cố gắng đi vào nhưng vẫn phải dừng lại ở một chỗ cách ngôi nhà cao tầm khoảng năm sáu mươi mét.Bình thường năm sáu mươi mét chỉ vài giây là có thể chạy qua, nhưng công trường ngoài trời cuồng phong đang gào thét, những thanh sắt, đá vụn, cát, cùng với một số thứ có thể bay lên đều chẳng kiêng nể gì mà bay đầy trời.Từ nhỏ đến lớn Giản Tuỳ Anh chưa bao giờ thấy một khung cảnh như vậy, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ như vậy, mới biết được rằng sáu mươi km kia do với năm sáu mươi mét độ nguy hiểm vẫn chẳng là gì, ít nhất khi đó còn có cái khung sắt này bao bọc.Trên trán Giản Tuỳ Anh toát ra mồ hôi lạnh.Hắn do dự mất nửa phút, ngu ngốc đi ra ngoài như vậy cũng chẳng phải biện pháp tốt, nghe nói bão này phải càn quét cả một đêm, nhưng hắn thì không có khả năng đợi được như vậy.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.