Vô Địch Lục Hoàng Tử

Chương 16: Cá cược


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vô Địch Lục Hoàng Tử

Lục hoàng tử?

Vân Tranh?

Kẻ vô dụng?

Trong phút chốc, một loạt những từ ngữ hiện lên trong đầu mọi người.

Nhưng tất cả những từ ngữ đó đếu chỉ duy nhất một người là Vân Tranh.

Vừa rồi họ đã nói gì?

Chỉ trong nửa chén trà là có thể giải được trò này?

Kẻ vô dụng này hẳn là phát điên rồi nhỉ?

Những quan văn, quan võ cùng các hoàng tử dòng họ triều đình không ai giải được thứ này, vậy mà hắn chỉ cần nửa chén trà là giải được?

Muốn thu hút sự chú ý, cũng đừng có khoác lác đến thế chứ!

Thấy mọi người thi nhau nhìn mình, Thẩm Lạc Nhạn như muốn thổ huyết, vội vàng dùng sức kéo Vân Tranh xuống, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.

Kẻ vô dụng này, bị làm sao thế à!

Đã đến lúc nên tranh thủ biểu hiện lại không chịu đứng lên, mà đến lúc không nên tranh thủ biểu hiện thì hắn lại hăng hái lên rồi?

Còn nữa chén trà ư?

Cho hắn nửa năm, hắn cũng không thể giải được trò này!

“Lục đệ, ngồi xuống!”

Nhị hoàng tử đột nhiên nhíu mày, quát nhẹ: “Đây là đại sự quốc gia, không phải khi nào ngươi muốn làm loạn thì làm loạn!”

Từ Thực Phủ hướng ánh nhìn đáng sợ vào Vân Tranh, “Lục điện hạ à, bây giờ có nhiều người đang để ý, người đừng có buông lời vô căn cứ, ăn nói lung tung! Ở đây tuy không phải triều đình, nhưng cũng là trước mặt thánh thượng! Buông lời vô căn cứ, chính là tội khi quân đấy!”

“Đúng vậy!”

Vân Lệ gật đầu, “Hôm nay trước mặt sứ đoàn Bắc Hoan, nếu như xấc xược phạm tội khi quân, Tam ca có bảo vệ người cũng chẳng được!”

Lúc này, Vân Lệ trong lòng sung sướng đến phát điên.

Bọn họ còn đang tính toán lừa cho tên vô dụng này đi trêu chọc sứ đoàn Bắc Hoan, tiện thể cho tên vô dụng này c·hết không toàn thây!

Kết quả là, bọn họ vẫn chưa ra tay, tên vô dụng này đã tự mình nhảy ra tìm đường c·hết rồi ư?

Thực sự tưởng rằng mình là người sắp phải đi c·hết ở Sóc Bắc, thì phụ hoàng sẽ không trị tội mình ư?

Ngu ngốc!

“Tam ca, ngươi lại còn vu oan ta.”

Vân Tranh cố ý làm ra vẻ ấm ức nhìn Vân Lệ.

“Ngươi đừng có nói linh tinh!”

Vân Lệ trừng mắt nhìn Vân Tranh, “Tam ca nào có vu oan cho ngươi? Tội khi quân ngươi vừa phạm lúc nãy, mọi người đều tận mắt nhìn thấy kia mà!”

Nghe Vân Lệ nói thế, một đám người bên phía Tam hoàng tử đều gật đầu.

“Khi quân trước mặt mọi người, tội đáng c·hết!”

“Đây là quốc sự, không được phép nói lung tung!”

“Khi quân trước mặt sứ đoàn Bắc Hoan, tội thêm một bậc!”

“Lục điện hạ, người à...”

Trong phút chốc, mọi người đều thi nhau lên tiếng.

Hầu hết đều là thuộc về phe của Tam hoàng tử, cũng có người là thuộc về các hoàng tử khác.

“Lão Lục, ngồi xuống!”

Văn Đế hung hăng trừng mắt nhìn Vân Tranh, tức giận nói: “Nếu còn tiếp tục buông lời vô căn cứ, trẫm sẽ trị tội khi quân của ngươi thật đấy!”

Sau khi Văn Đế nói xong, trong lòng mọi người đều thoáng chấn động.

Văn Đế rõ ràng là đang bảo vệ Lục hoàng tử mà!

Có nghĩa là, chuyện vừa rồi cứ coi như chưa có gì xảy ra, chỉ c·ần s·au này đừng buông lời vô căn cứ nữa là được rồi.

Thẩm Lạc Nhạn trong lòng run lên, lại tiếp tục kéo Vân Tranh xuống.

Tuy nhiên, Vân Tranh vẫn không chịu ngồi xuống, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Phụ hoàng, thứ này không có gì đặc biệt, nhi thần muốn giải thì chỉ là chuyện nhỏ thôi!”

“Ngươi...”

Văn Đế hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm chửi tên vô tích sự này không biết tốt xấu.

Vân Lệ híp mắt nhìn Vân Tranh, giả vờ thở dài nói: “Lão Lục à, ngươi phải khiến tam ca phải nói với ngươi như thế nào mới được? Phụ hoàng ban đầu còn không muốn truy cứu nữa, vậy mà ngươi còn chẳng biết điều? Nhất quyết phải để phụ hoàng trị tội khi quân, ngươi mới có thể vui vẻ ư?”

“Tam ca nói thế sai rồi.”

Vân Tranh lắc đầu nói: “Nếu ta không giải được, mới đáng là tội khi quân, nhưng nếu ta chỉ trong vòng nửa chén trà đã giải ra được, làm sao có thể gọi là tội khi quân được chứ?”

“...”

Vân Lệ khựng lại một chút, hừ lạnh nói: “Ngươi cho thứ này đơn giản lắm chắc?”

Rất nhiều người mất nhiều thời gian như vậy, mà đến hai mặt còn chưa ghép xong, vậy mà hắn nói trong vòng nửa chén trà là có thể giải được?

Hão huyền!

Không biết trời cao đất rộng!

Thôi thì cứ như thế, trị tội khi quân hắn đi, xem hắn xử lý ra sao nào!

Ban Bố xem diễn trò vui vẻ mãi, vừa mắng thầm đám người Đại Càn chỉ biết ganh ghét đấu đá nội bộ, vừa lắc đầu chế nhạo: “Đại Càn đường đường chính chính, vậy mà toàn là thứ buông lời vô căn cứ!”

Nghe Ban Bố nói vậy, mọi người lập tức tức giận nhìn Vân Tranh.

Bản thân hắn mất mặt thì mất mặt, đừng khiến cho Đại Càn cũng theo đó mà mất mặt!

Thẩm Lạc Nhạn kéo Vân Tranh mấy lần mà chẳng được, dứt khoát cáu bẩn chẳng thèm quản hắn.

C·hết đi! C·hết đi!

Sớm c·hết sớm tốt!

Hắn c·hết sớm, mình cũng chẳng cần phải lấy hắn nữa rồi!

Vân Tranh nhướng mày cười, “Quốc sư quả quyết rằng bản hoàng tử không giải được sao?”

“Tất nhiên!”

Ban Bố tự tin nói: “Vật này do chính quốc sư tạo ra, cho dù là chính bản quốc sư, cũng chẳng thể nào chỉ trong vòng nửa chén trà là giải được!”

“Cái gì?”

Vân Tranh ngạc nhiên, đờ đẫn nhìn Ban Bố.

Chậc!

Hắn tự tạo ra thứ đồ này, vậy mà chính bản thân hắn lại chẳng thể nào khôi phục lại một cách nhanh chóng được?

Vậy thì làm sao hắn lại nghĩ ra cái trò này vậy nhỉ?

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên đờ đẫn của Vân Tranh, Vân Lệ không khỏi cười thầm trong lòng.

Tên vô dụng này, há hốc mắt cả ra rồi phải không?

Giờ thì lời khoe khoang khoác lác cũng vỡ tan tành rồi chứ?

Hắn ta mà cũng đòi ra oai?

Cũng chẳng tự soi gương xem bản thân mình ra sao!

“Vân Tranh!”

Giọng điệu của Văn Đế đột nhiên trở nên nghiêm khắc, hét lớn: “Ngồi xuống!”

“Phụ hoàng, người hãy tin nhi thần!”

Vân Tranh bình tĩnh nhìn Văn Đế một cái, lại quay sang nói với Ban Bố: “Quốc sư, nếu ngươi đã nói chính bản thân ngươi cũng không thể chỉ trong vòng nửa chén trà mà giải được vật này, vậy thì chúng ta cùng cá cược thế nào?”

“Cá cược?”

Ban Bố cười nói: “Lục hoàng tử muốn cá cược như thế nào?”

Văn Đế chỉ sợ Vân Tranh lấy quốc sự trang trọng ra làm cược, lập tức quát lớn: “Người đâu, bắt Vân Tranh cho trẫm!”

“Khoan đã!”

Ban Bố giơ tay ngăn Văn Đế lại, “Hoàng đế Đại Càn, triều đình các ngươi có câu gọi là quân vô hí ngôn! Lục hoàng tử là hoàng tử, hắn nói ra lời trước mặt mọi người, không thể tùy tiện thu hồi lại được chứ?”

Văn Đế thoáng chấn động, lập tức im lặng.

Đúng vậy!

Quân vô hí ngôn! (Là biểu tượng của quyền lực, các vị hoàng đế thời xưa phải giữ uy tín, ngay cả khi nói chuyện cũng phải cẩn thận)

Lời nói đứa con của hoàng đế trước mặt mọi người, không thể tùy tiện thu hồi lại được.

Hơn nữa, lại còn là trước mặt sứ đoàn Bắc Hoan!

Văn Đế cực kỳ tức giận, đuổi những người hầu mới xông vào, lạnh lùng cảnh báo Vân Tranh một câu, rồi quay đầu sang một bên.

Nếu tên vô dụng này dám lấy quốc sự ra làm cược tiếp, thì hắn sẽ g·iết luôn!

Thấy cảnh này, Vân Lệ và đồng đảng trong lòng đều cười thầm, chỉ muốn xem Vân Tranh c·hết thế nào.

“Lục hoàng tử, người có thể nói xem mình muốn cá cược thế nào rồi chứ!”

Ban Bố nở nụ cười, bộ dáng như thể đã chắc chắn thắng Vân Tranh trong tay vậy.

“Đơn giản thôi!”

Vân Tranh nói: “Nếu ta không thể trong vòng nửa chén trà mà giải được vật này, thì hôm nay các người không cần phải hành lễ với phụ hoàng nữa!”

Cùng với lời nói của Vân Tranh, Văn Đế đột nhiên quay đầu lại, trong mắt như muốn g·iết người.

Thấy cảnh này, Vân Lệ không khỏi cười trong lòng đến suýt phát điên luôn.

Tên vô dụng này, dám dùng chuyện như thế để cá cược sao?

Hắn ta c·hết chắc rồi!

“Tốt!”

Ban Bố cười ha hả, lại nói một cách đầy chế nhạo: “Đa tạ Lục hoàng tử!”

“Đừng vội cảm ơn ta!”

Vân Tranh lắc đầu, “Nhưng nếu như ta chỉ trong vòng nửa chén trà mà giải được nó, không chỉ các ngươi phải theo nghi lễ triều đình của chúng ta mà hành lễ với phụ hoàng, mà còn phải hoàn trả lại cho triều đình của chúng ta vùng đất ở phía nam của Bạch Thủy Hà!”

Trả lại đất?

Ánh mắt Ban Bố đột nhiên lóe lên, sau đó lắc đầu nói: “Chuyện hành lễ có thể theo ý Lục hoàng tử! Nhưng chuyện trả đất thì ta không làm chủ được!”

“Ngươi không phải tự tin lắm sao?” Vân Tranh kích tướng.

Ban Bố lắc đầu: “Dù có tự tin đến đâu, thì cũng không thể lấy lãnh thổ của nước ta ra làm cược được!”

“Vậy thì ta lại thêm phần cược nào nữa!”

Vân Tranh mỉm cười, “Nếu như trong vòng nửa chén trà ta không giải được nó, thì ta sẽ tặng cái đầu của mình cho ngươi! Dám đánh cược chứ?”

Ầm!

Cùng với lời nói của Vân Tranh, mọi người đều giật mình.

Hắn muốn lấy mạng mình ra làm cược?

Thế nhưng chỉ sau đó một chút, mọi người đã phản ứng kịp.

Nếu như Vân Tranh cá cược thua, thì chắc chắn sẽ khó tránh khỏi cảnh c·hết.

Dù sao cũng c·hết, tặng cái đầu cho sứ đoàn Bắc Hoan thì có làm sao cơ chứ?

Tên phế vật này nghĩ thông suốt ghê!

Ban Bố trầm tư suy nghĩ.

Mang cái đầu của đứa con trai Văn Đế về, xem như là một công trạng to rồi!

Còn với Đại Càn mà nói, đây cũng là một sự sỉ nhục lớn!

“Tốt!”

Ban Bố sảng khoái đồng ý, cười lớn nói: “Cái đầu của Lục hoàng tử, quốc sư muốn chắc rồi! Lục hoàng tử yên tâm, cái đầu của ngươi nhất định sẽ được treo bên bờ Bạch Thủy Hà!”

“Một lời đã định!”

Vân Tranh nói xong, trực tiếp đi lên cầm lấy khối rubik.

Văn Đế không muốn nhìn nữa, trực tiếp quay người đi.

Trong sự chú ý của mọi người, Vân Tranh quan sát khối rubik một lúc, rồi động tay động chân...

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top