Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Edited by Bà Còm in s2.truyenhd.com
Chương Hàm không thể ngờ nàng vừa mới đến kinh sư thì ngày hôm sau đã bị tuyên triệu vào Hoàng cung. Nàng chẳng có một chút chuẩn bị nào, trong lòng lung tung rối loạn, đầu óc quay cuồng. Trong lúc các nha hoàn vội vàng lục tung ngăn tủ tìm xiêm y chọn trang sức, Sở mụ mụ sai Lục Bình và Bạch Chỉ hầu hạ trang điểm cho Trương Kỳ, còn bà đích thân chải đầu cho nàng, đồng thời lặng lẽ truyền đạt một số vấn đề. Khi nghe những lời này, Chương Hàm vô cùng kinh hãi, sau đó hít vào một hơi thật sâu, cố gắng hết sức bảo trì bình tĩnh. “Hôm nay là mười lăm, theo ấn lệ chính là ngày Nhị phu nhân tiến cung yết kiến Thục Phi nương nương, dẫn theo Đại tiểu thư Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư cùng vào cung cho nương nương nhìn một chút. Từ khi Hoàng Hậu nương nương về trời, Quý Phi nương nương cũng đi theo, nương nương nhà chúng ta tuy tạm thời chưởng quản hậu cung nhưng rốt cuộc vẫn là danh không chính ngôn không thuận. Mặc dù nương nương đã biết biểu tiểu thư và Hàm cô nương tới kinh thành, nhưng theo quy chế nương nương không được tự chủ trương lập tức triệu kiến, đây là phạm vào cấm kỵ của Hoàng Thượng, không hiểu sao bất thình lình lại được phê chuẩn. Thái phu nhân nói, biểu tiểu thư nhìn quá yếu ớt, xưa nay gần như không tiếp xúc với ai, theo tình hình hôm nay chưa chắc đã ứng phó được, mong Hàm cô nương cần phải chiếu cố cẩn thận hơn.” Sở mụ mụ ngừng lại một chút rồi thấp giọng thì thầm thêm một câu, "Trong Trường Ninh cung của Thục Phi nương nương có lẽ còn người khác, Hàm cô nương nhất định phải giữ vững tinh thần.” Biến chuyến vào cung này quá mức đột nhiên, Chương Hàm vốn đã hạ quyết tâm hai tỷ muội sẽ dựa vào nhau để ứng phó, nhưng nghe Sở mụ mụ úp mở nhắc nhở xong, nàng cảm thấy có chuyện gì đó mà nàng chưa nắm bắt được. Sau khi đáp ứng Sở mụ mụ, Chương Hàm bỗng mở miệng hỏi: “Theo như lời ma ma sẽ có những người khác, vậy là người nào thế? Rốt cuộc đây là lần đầu tiên ta gặp phải trường hợp này, nếu lỡ không ứng đối tốt, chẳng những làm mất mặt dưỡng mẫu mà còn ảnh hưởng đến Hầu phủ.” Sở mụ mụ vốn không muốn phải chỉ điểm quá thấu triệt, nhưng ngặt một nỗi hôm nay người Trường Ninh cung phái tới có gì đó rất khả nghi, ngoại trừ Lưu công công thường gặp thì có thêm hai thái giám nhìn vô cùng lạ kỳ, đã vậy lần này Lưu công công lại giữ miệng kín như bưng không thể hỏi thăm được bất cứ thứ gì. Vì thế, Sở mụ mụ trầm ngâm hồi lâu rồi đè thấp thanh âm nói: “Tỷ như có nương nương khác nhàn rỗi đến chơi với Thục Phi nương nương, tỷ như có vị công chúa hoặc quận chúa nào đó...” Sở mụ mụ nói xong liền nhìn xung quanh thăm dò, trêи mặt lộ ra vài phần lo sợ, “Tóm lại hai vị vừa đến kinh thành, nếu có ai đề cập đến chuyện của Hầu phủ thì cứ một mực trả lời không biết là được.” Đây là có ý gì... Chẳng lẽ Cố thị 'một môn hai Hầu' lại còn được quý nhân trong cung nâng đỡ, thế mà vẫn âm thầm lo lắng về vấn đề gì đó? Nhìn Phương Thảo và Bích Nhân bày ra đủ loại xiêm y phủ kín trêи giường, trong lòng Chương Hàm trải qua vô số ý niệm, quay đầu nhìn thoáng qua lập tức chỉ vào một bộ ở giữa: “Hãy chọn bộ xiêm y này, áo cánh màu hổ phách hợp với váy Hồ Nam sắc thu.” Chương Hàm không đưa ra chủ ý gì càng khiến Trương Kỳ thêm khẩn trương. Từ trong gương, Trương Kỳ nhìn Chương Hàm đã chải tóc xong đang đứng lên đi đến sau lưng mình, trêи đầu chỉ cài một cây trâm bạc, lại nghe Chương Hàm chọn áo màu hổ phách kết hợp với váy sắc thu trang nhã, nàng nhịn không được nhướng mày lên, ngay sau đó cảm giác được một bàn tay nhẹ nhàng đè xuống bả vai mình. “Tỷ hãy chọn áo xanh vàng phối với váy xanh lá liễu. Nghe nói trong cung không được trồng cây, mặc như thế vừa không phô trương quá mức lại vừa khiến tỷ trông có tinh thần hơn. Vốn dĩ chúng ta đang trong hiếu kỳ nên mặc đồ trắng, nhưng mặc như thế tiến cung sẽ không may mắn. Chọn màu này vừa nhã nhặn lại vừa không mất cung kính.” Sở mụ mụ thấy Chương Hàm chọn xiêm y lại lựa màu quá nhã nhặn như vậy, vốn dĩ có chút thắc mắc, nhưng khi nghe nàng hướng dẫn Trương Kỳ chọn bộ này trong số ba bộ nha hoàn đưa tới, mắt Sở mụ mụ tức khắc sáng lên -- Đỏ tươi tuy đẹp nhưng mặc vào cung có chút rêu rao; hồng đào dĩ nhiên kiều diễm nhưng thân hình Trương Kỳ quá gầy yếu mặc vào sẽ bị lọt thỏm, nhưng một màu xanh tươi này trông sáng sủa mà lại không quá phận. Mới vừa rồi Sở mụ mụ còn có chút bất an khi dặn dò Chương Hàm, hiện giờ rốt cuộc đã thấy yên tâm hơn. Công công trong cung đang đợi nên hai tỷ muội trang điểm thay xiêm y chỉ tốn hai khắc. Khi Sở mụ mụ đưa hai người tới chính sảnh đã thấy Thái phu nhân đoan chính ngồi ngay giữa, bên cạnh là một lão thái giám râu tóc hoa râm, đứng phía sau còn có hai thái giám trẻ tuổi. Khi vị lão công công thấy hai người tiến lên hành lễ vội đứng dậy, ngắm nghía hai tỷ muội từ trêи xuống dưới một lát rồi cười nói: “Trách không được Thục Phi nương nương luôn mãi tưởng niệm, hóa ra hai vị tiểu thư đáng yêu như thế. Hiện tại không còn sớm, chúng ta mau vào cung.” Thái phu nhân vốn đã phân phó chuồng ngựa Nam viện chuẩn bị xe, thế nhưng Lưu công công cười nói có mang xe đến nên bà không kiên trì, chỉ đưa Trương Kỳ và Chương Hàm ra tới cửa đại sảnh rồi dừng bước, dặn dò lần nữa khi tiến cung phải cẩn thận tuân thủ lễ nghĩa chớ có thất nghi. Khi Trương Kỳ và Chương Hàm tới đại môn thì đã thấy một chiếc xe ngựa nửa cũ nửa mới với rèm xanh vải dầu đang chờ trước cửa, trông không hề xa hoa chút nào. Sau khi lên xe, bên trong đệm ngồi và đệm dựa đều đã cũ, màu sơn cũng chỉ tầm thường, hai tỷ muội không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái. Đối với hai người mà nói, một là thứ nữ không được coi trọng, một là dân nữ bất đắc dĩ phải đến nhà quyền thế ăn nhờ ở đậu, hai người không ai có thể ngờ được có ngày bản thân cũng được tiến cung, cho dù đã tới kinh thành nhưng cũng không dự đoán nổi mọi chuyện sẽ tiến triển nhanh như vậy. Đối mặt với sự tình phá lệ này, ngay cả Chương Hàm cũng cảm thấy tim đập loạn xạ không cách gì khống chế được, càng đừng nói đến Trương Kỳ. “Hãy hít vào thở ra thật sâu, đừng khẩn trương...” Chương Hàm nhắc nhở Trương Kỳ. Thấy Trương Kỳ không thể kiềm chế nỗi lo sợ, nàng liền dịch người lại gần thấp giọng nói, “Nếu thật sự không được thì tỷ cứ giả như chưa từng thấy qua chuyện lớn như vậy nên trong lòng sợ hãi, nghe nhiều nói ít. Ta nghĩ Thục Phi nương nương biết tỷ vẫn luôn ốm đau nằm suốt trêи giường, nương nương lại là di mẫu của tỷ, sẽ không quá mức truy cứu đâu.” “Ta... ta đã biết!”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.