Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Viễn Cổ Hành
“Khà khà… Tốt lắm, Trát Nhĩ, Mộc Sa, Lam, đều ở cùng nhau, tốt lắm.”
Già Lưu dẫn một nhóm bạn nhỏ đi tới, gật đầu với Lam Nguyệt, tất cả phụ nữ ở khu đất trống đều cười.Tốt cái con khỉ. . . . Dắt trẻ con thì chuyên tâm dắt trẻ con đi. . . Chạy tới bát quái cái con khỉ gì. . . . Trán Lam Nguyệt chảy đầy vạch đen“Trát Nhĩ, cái này là cái gì? Lam làm đấy sao? Dùng làm gì thế?”Già Lưu lại chẳng quan tâm đến sự lúng túng của Lam Nguyệt, chạy đến chỗ Trát Nhĩ nghiên cứu chén trúc.Lam Nguyệt ra sức gọt chén trúc, không dám quay đầu lại nhìn Mộc Sa. Cảm giác sau lưng như bị lửa đốt, Lam Nguyệt biết Mộc Sa đang nhìn chằm chằm mình, cô gia tăng động tác trên tay, làm xong cái chén, quấn gọn gàng rồi đưa cho Mộc Sa: “Ừm… mấy người nói chuyện đi… tôi đi nấu cơm.. Trát Nhĩ không biết làm cá…Mộc Sa… cái này dùng như thế nào chắc anh biết rồi, làm cơm xong sẽ gọi anh… ừm… không có gì cần giúp nữa … cám ơn”Không đợi Mộc Sa gật đầu, Lam Nguyệt đã nhanh chóng chạy đi: mẹ nó… Nhìn cái gì mà nhìn… thích thì nói thẳng ra đi…. người ta mới có thể cự tuyệt được…. anh không nói thì người ta biết nói như thế nào…. bị người khác thích thầm thật sự rất đau đầu.Mộc Sa cầm chén trúc trên tay, đi tới chỗ già Lưu trò chuyện, già Lưu kéo Mộc Sa và Trát Nhĩ đến đến chỗ nhóm đàn ông để nói chuyện ống trúc. Lam Nguyệt chạy về đến nơi thì lấy mấy ống trúc lớn mỗi cái cắt thành hai khúc đều nhau để làm chén trúc, còn thừa một cái gọt thành chiếc đũa.“Lam, chỗ măng bọn nhỏ mang về làm như thế nào đây?”Tô cùng mấy phụ nữ ở núi đá đi tới, trong tay mỗi người đều cầm măng. Lam Nguyệt ngừng nấu cơm, dạy bọn họ dùng da thú để loại bỏ lông bên ngoài măng, gọt xong thì đem đi ngâm.“Tiểu Mỹ, cô nghỉ ngơi nhiều vào, chú ý đứa bé, việc nặng cứ gọi mấy người đàn ông làm cho.”Lam Nguyệt vừa dạy vừa tán gẫu với bọn họ. Tiểu Mỹ là một phụ nữ sinh sống ở đây, vừa mới mang thai. Lúc mới biết Tiểu Mỹ có thai, Lam Nguyệt đã ngây người rất lâu. Tiểu Mỹ còn rất nhỏ, cô bé mới 14 tuổi, đây là lần đầu tiên mang thai, thế nhưng đã có tám người đàn ông rồi, Lam Nguyệt cảm thấy như bị sét đánh vậy.“Ừ, không biết bao giờ Lam có em bé nhỉ? Sơn đang ngày ngày mong đợi Lam sinh em bé để ông ấy còn dắt đi chơi đấy.”Tiểu Mỹ cầm lấy măng cười nói với Lam Nguyệt.“Đúng vậy, kể từ sau khi Lam tới đây, Sơn ngày nào cũng ngó chừng bụng Lam đó.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.