Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trùng Sinh Chi Độc Sủng Hiền Hậu
" Ngươi đó, không thể nói như vậy, ta cảm thấy thực ra hắn là người trọng tình nghĩa, là người có thể phó thác cả đời ".Lâm Ngọc Hồng cắn răng :" Đại tỷ, nếu sẹo trêи cánh tay ta không biến mất, ta đây gả cho Nhị điện hạ cũng cam tâm ".Lâm Ngọc Hồng cũng cảm thấy được là Nhị hoàng tử trèo cao Tướng quân phủ, nếu không phải mình bị thương thì gả cho hắn quả thật là chịu thiệt.Nói tiếp vài câu, Lâm Ngọc Châu liền đứng dậy cáo từ.Trong viện người hầu, Lâm Tịch Cận vừa mới tiễn bước Triệu Mặc Khiêm, liền tùy ý thu thập một chút cũng ra sân hoa viên phía trước. Trong hoa viên, Lâm Tịch Cận cũng như ý nguyện mà thấy được Lâm Thương Hải, đừng nhìn Lâm Thương Hải là võ tường mà lầm, thật ra ông cũng là một người học đòi văn vẻ, cho nên ông phong lưu phóng khoáng, trêu chọc không ít oanh oanh, yến yến. Cho nên việc ông ngắm hoa ở phủ tướng quân thì rất bình thường.Lâm Tịch Cận cũng không phải tản bộ, nói rõ ý đồ đến. Không chút nào ngoài ý muốn, Lâm Thương Hải trả lời phi thường lạnh lùng :" Ngươi tuổi cònnhỏ , học hành chưa đến đâu, có được biện pháp gì ?"Lâm Tịch Cận ảm đạm cười, hiện giờ y không thèm để ý thái độ của Lâm Thương Hải đối với !ình là thái độ gì :" Phụ thân, nếu biện pháp của ta không tốt, ngài chỉ cần xem như là ta chưa từng nói ra. Nếu biện pháp của ta tốt, ta xin phụ thân cho ta rời khỏi viện người hầu ".Lâm Thương Hải hơi giật mình một chút, đáy mắt xoa một tia mất tự nhiên, vốn Lâm Tịch Cận xùng Hiền vương đã có hôn ước thì y không nên ở lại viện của người hầu, nhưng ông thùy chung không xem trọng hôn ước này, ngược lại không cho Lâm Tịch Cận không được phép ra khỏi viện nửa bước. Cố tình, sau khi ông hạ lệnh, Hiền cương lại quang minh chúng đại mang người ra ngoài chơi một ngày...Nhớ tới câu nói kia của Hiền vương ở yến hội, cuối cùng nói :" Được, ngươi nói đi ".Trời chiều buông xuống, thân hình nhỏ gầy của Lâm Tịch Cận đứng yên bên cạnh thân hình cao lớn của Lâm Thương Hải, khuôn mặt nhỏ khẽ nâng, ánh mắt thanh lãnh. Đôi mắt thoáng nhìn, quả nhiên như dự kiến mà nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc sau núi giả, đó là Lâm Ngọc Châu." Phụ thân, hiện nay thời tiết dần nóng bức, dựa theo lệ thường hàng năm, sẽ trưng dụng dân chúng mà tu sửa đê điều. Kỳ thật, dân chạy nạn từ tây nam đến đây là do không có chỗ đặt chân. Cùng đường nên mới cướp bóc. Chỉ cần triều đình kêu gọi cho bọn họ một nơi tránh nắng gió, đồng thời cho bọn đi báo danh, cho tiền công bọn họ ít một chút cũng được, bọn họ sẽ yên ắng ".Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lâm Thương Hải liền thay đổi, ông khϊế͙p͙ sợ cùng cổ quái mà nhìn chằm chằm Lâm Tịch Cận, một lúc sau đột nhiên nói : Không nghĩ tới, Hiền vương lại nói cho ngươi ".Ở sau núi giả, Lâm Ngọc Châu che miệng mình lại.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.