Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trùng Sinh Chi Dị Thú Liệp Nhân
Đây là một trấn nhỏ chỉ có khoảng một, hai trăm người. Ở trên linh thú đại lục có rất nhiều những trấn nhỏ như vậy, một số thuộc về liên minh còn một số là của tư nhân. Những trấn nhỏ này đều là nơi cung cấp chỗ nghỉ ngơi, đồ dùng tiếp tế cho các thợ săn dị thú khi đi săn.Tuy nói là trấn nhỏ, nhưng thật ra là một bình đài di động cỡ lớn, có lồng phòng ngự để tránh được tia phóng xạ và các loại vật chất có hại cho con người từ bên ngoài, đồng thời có thể tránh được cả một số dị thú cấp thấp. Khi gặp phải dị thú cường đại, trấn nhỏ sẽ nhanh chóng rời khỏi, đến lúc ấy kết quả cuối cùng như thế nào thì không ai có thể đoán trước được. Cũng bởi vậy, những trấn nhỏ di động này đều cố gắng không đi vào địa bàn của dị thú cường đại. Trần Mộc ở chỗ này ngây người đã mười ngày, hiện giờ hắn không còn một chút điểm tín dụng nào trên người. Mười ngày trước, hắn bị đội chấp pháp ném ra khỏi Tinh Vân thành. Ban đầu Trần Mộc cho rằng mình không chết dưới phóng xạ, cũng sẽ bị dị thú ngoài thành xé nát, không ngờ rằng lại được Chu Dật Cẩn mang đến nơi này.Hơn mười năm trước, hắn vẫn còn là người thừa kế của Trần gia, một trong hai gia tộc đứng đầu ở Tinh Vân thành. Chu Dật Cẩn lúc đó chỉ là một tên sửa chữa chiến xa, cả ngày ở chỗ bẩn thỉu, khi ấy y nhìn hắn có ước ao, có đố kị thậm chí còn có phần chán ghét. ( chiến xa: ở trong này là một loại xe đặt biệt có những tính năng giúp thợ săn có thể ra bên ngoài thành săn dị thú, chất lượng cũng được phân chia thành nhiều loại khác nhau)Hôm nay, Trần Mộc là “dân đen” bị linh thú vứt bỏ, bị trục xuất khỏi thành thị, ngay cả việc ấm no của bản thân cũng không thể bảo đảm. Chu Dật Cẩn lại là thợ săn cấp bảy được người người tôn kính. Khi y nhìn hắn trong mắt có sự thương hại thật sâu.Lại nói tiếp, mấy năm nay người người phỉ nhổ hắn, chán ghét hắn, không nghĩ tới Chu Dật Cẩn lại giúp hắn, sau đó mang hắn tới cái trấn nhỏ này, thậm chí còn cho hắn một cái thẻ tín dụng, bên trong có đủ điểm tín dụng cho hắn sống tốt trong vòng mười năm.Mấy ngày đầu, Trần Mộc rất khó mới trải qua được vài ngày ở trấn nhỏ một cách thoải mái. Thế nhưng ngay ngày thứ sáu, một thợ săn của Tinh Vân thành đã nhận ra hắn, sau đó thẻ tín dụng của hắn bị cướp đi. Tính tới bây giờ, Trần Mộc đã bị đói bụng bốn ngày.Kỳ thực lúc bị đuổi ra khỏi Trần gia, gia tộc của mẹ cũng âm thầm trợ giúp hắn rất nhiều lần, đáng tiếc, những thứ kia thường thường đến ngày thứ hai sẽ bị người cướp đi. Cũng bởi Lâm An Liệt – bây giờ là Trần An Liệt đối với hắn hận thấu xương.Sờ gương mặt gồ ghề của bản thân do phóng xạ tạo ra khi bị vứt bỏ ở bên ngoài thành mà không có vòng bảo hộ. Trần Mộc đi về phía đống rác. Cuộc sống cực khổ đã làm thay đổi tất cả, hồi trước hắn còn có một chút khiết phích, hôm nay lại chỉ cần là thức ăn thì hắn vẫn có thể nuốt vào bụng, cho dù đó là đồ ăn thừa bị người khác vứt đi. (khiết phích: chỉ người mắc bệnh sạch sẽ theo phạm trù tâm lí)Trần Mộc vẫn không hiểu, tại sao Lâm An Liệt lại hận hắn như vậy? Cha và mẹ hắn tuy rằng tình cảm không tốt nhưng người mẹ dịu dàng mà Lâm An Liệt luôn miệng nhắc đến vẫn là một người đàn bà phá hoại gia đình người khác! Tại sao gã lại có thể vì mẹ của gã bị cha bỏ rơi mà đến Trần gia báo thù?Hơn nữa, cha bị tức chết, bản thân lại bị đuổi khỏi Trần gia, gã cũng nên thu tay lại chứ? Hết lần này đến lần khác Lâm An Liệt vẫn không chịu bỏ qua cho hắn. Mấy năm nay gã vẫn phái người đến làm hắn nhục nhã, hắn không tính, nhưng mấy ngày trước lại muốn giết hắn. Đã biết loại dân đen vô dụng như hắn không thể làm bất cứ điều gì gây nguy hại cho thành chủ Tinh Vân thành, vậy tại sao vẫn không thể bỏ qua cho hắn?Kỳ thật, rơi vào đường cùng như thế này, Trần Mộc đã không còn sợ chết, nhưng lời nói của mẹ trước khi mất như vẫn còn văng vẳng ở bên tai:– ” Mộc Mộc, con nhất định phải sống!” Mẹ vì mình mà chết, làm sao hắn có thể để cho mẹ thất vọng. Bởi vậy hắn cũng chỉ đành kéo dài hơi tàn.Không thể tìm được bất kì thứ gì trong đống rác, tại đây, tất cả tài nguyên đều là quý giá. Người ở đây đa số đều là người bần hàn chứ không giống như Tinh Vân thành khắp nơi là người giàu có. Nếu như người ở đây có tiền thì sao có thể không vào thành mà lại ở cái nơi lúc nào cũng có nguy cơ bị dị thú tấn công như thế này? Xem ra chỉ có thể lại đói bụng, nhưng không biết Chu Dật Cẩn có thể trở về hay không?.Có điều, y đã cứu mình, lại mang mình tới một trấn nhỏ cách xa Tinh Vân thành, trả lại cho mình một khoản tiền, như vậy là đã hết lòng rồi. Ai có thể ngờ bản thân lại xui xẻo như vậy, gặp phải thợ săn của Tinh Vân thành?.Bên ngoài trấn nhỏ chủ yếu là thực vật, lúc này món chính của phần lớn loài người là dị thú cấp thấp. Tuy nhiên tu vi của Trần Mộc đã bị phế bỏ, hơn nữa ngay cả linh thú cũng không có, cho dù có mang theo trang bị chống phóng xạ mà đi ra ngoài cũng chỉ có một con đường chết, mà sợ rằng còn chết không được toàn thây.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.