Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Trí Tuệ Đại Tống
Một lúc sau Hoa Nương quay trở lại, dẫn theo mười mấy nữ với phong cách khác hẳn khi nãy, đều thiếu phụ thành thục, dung mạo như hoa như ngọc, y phục gợi cảm cực kỳ, toàn thân váy hồng khoe nửa bầu ngực vun tròn, lụa sa mỏng manh không che được đôi cánh tay và cặp đùi trắng muốt như ngó sen, một nửa sà vào lòng khách khứa, một nửa lên đài biểu diễn, cổ chân đều đeo chuông bạc nhỏ, bước chân thoăn thoắt phát ra tiếng nhạc vui tai. Ca vũ Linh Tê các luôn thay đổi, nhưng dù thay đổi thế nào vẫn mang theo sự yêu mị từ trên người Hoa Nương, một cái phất ống tay, một cái lắc hông, sóng mắt lưu chuyển đều làm người ta toàn thân mềm nhũn.Không khỏi nhớ tới vóc người nóng bỏng Hoa Nương ngày hôm đó khi nhảy mua trong phòng, vừa mới biểu diễn Vân Tranh đã hô lớn: - Thưởng!Hoa Nương liền đứng lên cầm cái túi của Vân Tranh, rải bạc vụn trong đó ra đầy đất như thiên nữ tán hoa, để đám vũ nương tranh nhau. Lúc này Tào Vinh mà không bỏ tiền thì mất mặt, quả nhiên hắn lấy ra một túi trân châu, ném thẳng vào giữa sân, làm nữ nương bên cạnh kinh hãi không thôi, ghen tỵ nhìn đám tỷ muội.Vân Tranh cười ha hả: - Quả nhiên là hào khách đông kinh, Vân mỗ hổ thẹn không bằng.Tào Vinh vất vả lắm mới nhắc được đầu ra khỏi giữa hai bầu ngực đầy đặn của nữ nương vừa tới: - Nhân sinh trăm năm vội vàng qua, ai quan tâm mai đứng trên triều đường hay ăn mày giữa phố, Vân huynh, tuổi trẻ chỉ trong chớp mắt, không nên lãng phí.Một tên hoàn khố không ngờ lại biến thành triết gia, người tổng kết được tư tưởng từ thanh lâu thì không phải kẻ tầm thường, nói thật buổi tụ hội đêm nay, ngay Hoa Nương cũng coi thường Tào Vinh, chỉ cần nhìn nàng không đưa hai khuê nữ cưng là Đường Đường cùng Nguyệt Nhi gần đây nổi tiếng khắp Thành Đô xuất hiện là đủ thấy.Có diễm vũ kích thích, chuyện đã nói xong, tâm sự được cởi bỏ, chén qua chén lại, chẳng mấy chốc bên tai vang lên tiếng trống canh hai, Tào Vinh bị nữ nương chuốc say ngất ngưởng, ôm chân một nữ nương khác ra sức gặm, làm ả kêu oai oái.Vân Tranh cũng say khướt được Hầu Tử và Hàm Ngưu khiêng về, đã không cần ở lại nữa, Tào Vinh không còn năng lực nói chuyện rồi.Chủ tớ Vân Tranh vừa đi, một trong niên nam tử đi vào, đuổi hết nữ nương, không chút khách khí đổ cả chậu nước lạnh vào mặt Tào Vinh, Tào Vinh rùng mình tỉnh lại, đang định chửi, thấy người kia liền nuốt xuống, ngượng ngùng nói: - Ngũ thúc, có chuyện gì không đợi tới ngày mai được sao?Nam tử đó vung tay cho một cái bợp: - Vân Tranh đi rồi, muốn ngươi chuốc say y, ngươi lại tự say như lợn chết.Tào Vinh lẩm bẩm câu gì không nghe rõ, lấy khăn tay ra lau mặt: - Vân Tranh nói rất thật, tiểu chất tuy ngu xuẩn, nhưng nghe âm nghe lời vẫn nhận ra, Đổng công công cũng đã đánh tiếng với Trương phủ tôn, sau này chuyện đánh trận không tới lượt Vĩnh Hưng quân, Vân Tranh muốn lập công lập nghiệp thì tùy y, tiểu chất không cản, y giết càng nhiều địch thì giang sơn càng vững, phú quý nhà ta càng lâu dài, những đạo lý này tỷ tỷ đã nói với cháu rồi, cháu hiểu chứ.Nam tử lại tát cái nữa: - Nếu Vân Tranh luyện Vũ Thắng quân còn tốt hơn Vĩnh Hưng quân thì thể diện Tào gia ở đâu? Y hay ngươi mới là hậu đại tướng môn?Tào Vinh bực mình: - Ngũ thúc, nói thế làm gì, chúng ta có bản lĩnh ra sao thì ở Đăng Châu đã thấy rồi, cháu đã nói chúng ta không biết đánh trận thì đứng có cố, ngoan ngoan ở nhà giữ thành, người lại muốn rời thành phá địch, kết quả chết cả đống, làm cháu gặp ác mộng suốt một năm.- Cháu tới đất Thục là để kiếm tư lịch, sau đó về kinh kế thừa tước vị lão tổ tông, nếu Vân Tranh có thể rèn được ra một đội cường quân, cháu tâm phục khẩu phục lạy y ba cái cũng chẳng sao, biên quan cần có người thủ, biên quan ổn định, chúng ta mới có thể hưởng phúc, thúc ngàn vạn lần đừng phá hỏng chuyện của người ta, Tào gia tuy đã sa sút, nhưng không làm chuyện hại người, đó là tổ huấn.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.