Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tranh Bá Thiên Hạ
Đây là một tòa quân doanh không tính là lớn, liếc nhìn một cái có thể nhìn ra có bao nhiêu lều vải. Cánh cửa nhỏ mà Phương Giải đi vào là phía sau quân doanh. Phía trước quân doanh chừng ba dặm, chính là tòa thổ thành được định làm chiến trường hôm nay. Mà tòa quân doanh này thuộc về một trong ba vị tướng lĩnh trẻ tuổi kiệt suất của Diễn Vũ Viện. Chỉ là không biết thuộc về ai. Bởi vì nơi này là phía sau cùng của quân doanh, cho nên Phương Giải may mắn ở chỗ, chỉ có hai binh lính trông coi. Mà bất hạnh ở chỗ, hắn vừa mới vào cửa đã bị gác đao ở cổ. - Ngươi là ai?Binh sĩ cầm đao lạnh lùng hỏi. Phương Giải có thể cảm giác được ánh mắt của đối phương nhìn chằm chằm vào cổ của mình. Đúng vậy, không phải nhìn vào mặt, mà là cổ. Hắn xuất thân từ biên quân Đại Tùy, nên rất hiểu quân luật của Đại Tùy. Hắn biết dưới tình huống như bây giờ, chỉ cần mình có bất kỳ hành động nào khác thường, binh lính kia sẽ không do dự vung đao cứa cổ hắn. Quân luật của Đại Tùy, bất luận kẻ nào, nếu tự tiện xông vào quân doanh, binh lính trông cửa bắt gặp, thậm chí có thể không cần xin chỉ thị của chủ tướng là có thể một đao chém xuống. Năm đó có một vị công tử của Thượng thư đại nhân Nhị Phẩm, bởi vì tò mò với quân doanh của quân phòng ngự trong thành Trường An, đã dẫn theo vài gia đinh trèo tường đi vào. Kết quả là mới nhảy vào đã bị binh sĩ tuần tra bắt gặp. Binh sĩ tuần tra lập tức lớn tiếng quát lên, ra lệnh cho bọn họ quỳ xuống.Không phải công tử thế gia nào cũng là người giỏi giang và có lòng dạ sâu đậm. Luôn có mấy tên không học vấn, không nghề nghiệp. Rất không may, vị công tử của Thượng Thư đại nhân này thuộc về loại người đó. Bảo hắn quỳ xuống, đến cha của hắn cũng không có cái quyền lợi đó. Bởi vậy hắn chửi ầm lên. Vốn tưởng rằng có thể hù sợ binh lính tuần tra. Ai biết đối phương hô ba bốn lượt mà hắn không quỳ xuống, liền không chút do dự bắn tới một trận mưa tên. Tính cả vị công tử kia, bốn năm người đều biến thành con nhím. Lúc ấy chuyện này gây xôn xao thành Trường An. Đầu đường cuối ngõ đều đàm luận. Nếu dựa theo cái nhìn của Phương Giải, việc này sẽ chẳng dẫn tới đâu. Nhưng mấy binh sĩ giết tên công tử, sẽ rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, rồi mai danh ẩn tích. Bình thường xử lý những việc như vậy sẽ không đặt ở ngoài sáng.Có lẽ bề ngoài thì vị cầm quyền kia ngoại trừ an ủi Thượng Thư đại nhân ra, còn có thể giả mù sa mưa phê bình một phen. Tội danh dung túng con cái, giáo dưỡng không nghiêm là không tránh khỏi. Nếu hướng ở chỗ sâu, thậm chí có thể định là miệt thị quân luật Đại Tùy. Nhưng từ một nơi bí mật nào đó, người cầm quyền sẽ giết vài người đưa một cái công đạo cho Thượng Thư đại nhân. Dù sao, so với một vị Thượng Thư Nhị Phẩm mà nói, chết vài tên binh lính nho nhỏ, thực không phải là chuyện to tát gì. Trên thực tế, sự việc không giống như Phương Giải phỏng đoán. Bởi vì Phương Giải vẫn còn mang theo tư duy của kiếp trước. Cho nên suy nghĩ thường hướng theo kiểu u ám.Đây là Đại Tùy, không phải là kiếp trước của Phương Giải. Đón nhận nỗi đau mất con, việc đầu tiên mà Thượng Thư đại nhân làm, chính là dâng tấu thỉnh tội lên bệ hạ. Sau đó bản thân gỡ lương quan xuống, đóng cửa tự kiểm điểm. Hoàng Đế hạ chỉ tới cả nước nghiêm khắc trách cứ. Chỉ có phần cuối mới an ủi vài câu. Mấy binh sĩ giết người không chịu trách phạt gì cả. Tuy nhiên, không có ai trong bọn họ vì việc này mà được thăng chức. Thậm chí sáu bảy năm qua đi, không ai trong bọn họ thăng tới chức quan thấp nhất trong quân đội là chức đội trưởng. Còn bệ hạ dùng cái gì để an ủi vị Thượng Thư đại nhân kia, thì không có ai chú ý.Cho nên nguy cơ hiện tại của Phương Giải, là làm sao dùng một lời ngắn gọn thuyết phục binh sĩ trước mặt này không giết hắn. Phía trước hắn nói là mình đưa cơm tới, chỉ có thể khiến người kia dừng thanh đao trong vài giây.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.