Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tổng Tài Vô Tình và Tiểu Bạch Thỏ
Khi Vệ Tử Hiên biết rõ, mua được văn kiện cơ mật của công ty, mướn sát thủ đuổi giết hắn, cũng như những cảnh xảy ra trên giường đêm hôm đó, tất cả đều do Trọng Kiệt đứng đằng sau bày trò, nhưng đều đã quá muộn.
Vệ Tử Hiên về quê của Kỷ Vân Vân ở Đài Đông, nhưng cô không trở về đó; hắn hỏi thăm hết tất cả những bạn học của Vân Vân, nhưng chỉ nhận được những câu trả lời giống nhau ——Đã lâu không gặp cô!Hắn như một người điên, trên các tờ báo, tạp chí, thậm chí là trên các phương tiện thông tin đại chúng, Ti Vi, hắn đều đăng tin tìm kiếm Kỷ Vân Vân, nhưng mỗi ngày trôi qua lại làm hắn càng thêm thất vọng!------------Trong một thôn nhỏ, một bên dựa vào núi Đông Bắc, một bên dựa vào biển, có một cô nhi viện nho nhỏ, bên trong đang truyền ra giọng hát trẻ thơ trong sáng, ngọt ngào.Kỷ Vân Vân dừng tay đánh đàn, trên môi nở một nụ cười thỏa mãn."Cô Kỷ, chúng em hát có hay không?"Câu hỏi của những đứa trẻ khiến Kỷ Vân Vân thích thú ôm lấy một đứa trong số đó, hôn lấy hôn để."Rất hay! Đây là giọng hát mà cô nghe hay nhất từ trước đến giờ, phần thưởng cho các em đây, đi nào! Chúng ta đi ăn sáng."Kể từ khi rời khỏi nhà họ Vệ, cô cũng không quay trở về Đài Đông, khi cô đứng tần ngần ở bến xe Đài Bắc, không biết từ thời điểm nào, cô lại gặp được một nữ tu sĩ đã lớn tuổi, bà đang dẫn theo mấy đứa trẻ muốn quá giang xe đến Tô Châu.Nhìn nữ tu sĩ quá tất bật nhưng vẫn không thể chăm sóc hết những đứa trẻ đó, cô liền giúp một tay, trong khi nói chuyện phiếm, dường như nữ tu sĩ cũng hiểu một chút về hoàn cảnh của Kỷ Vân Vân, nên liền mời cô đến cô nhi viện.Mấy ngày nay, mặc dù cô khá dễ chịu với sự thanh tịnh và thời tiết ở thôn nhỏ trên núi này, nhưng trong sâu thẳm trái tim cô, từ đầu đến cuối, cô vẫn nhớ thương một người."Cô Kỷ, cô đọc tờ báo này xem."Vừa sắp xếp mấy đứa trẻ ổn định ở nhà ăn, thì một nữ tu sĩ lập tức cầm tờ báo đi tới bên cạnh cô.Rốt cuộc, ánh đèn của bệnh viện cũng chiếu vào mắt của cô.
Kỷ Vân Vân lấy ví ra, trả tiền cho người tài xế, trước khi xuống xe, cô quay đầu lại."Chú có đồng ý chờ tôi ở chỗ này một chút không? Nói không chừng tôi còn cần chú giúp một tay.""Không thành vấn đề, thưa cô, dù sao tôi cũng cần phải nghỉ ngơi ăn uống một chút, tạm thời sẽ không đi!" Người tài xế rất tình nghĩa nói.Kỷ Vân Vân gật đầu, nhìn ông ta cười vẻ cảm kích, sau đó đi thẳng về phía phòng cấp cứu của bệnh viện."Làm ơn cho hỏi, có một người tên Vệ Tử Hiên được đưa tới đây không?""Vệ Tử Hiên? A! Cô đi dọc theo hành lang, đến cửa thứ ba bên trái là có thể thấy."Kỷ Vân Vân cám ơn người y tá, sau đó vội vã theo lời hướng dẫn đi về phía trước, rất nhanh đi đến một phòng bệnh.Cô đứng sựng lại ở bên cửa, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao. Cô đã đến gần hắn, nhưng lại thấy chùn bước, trong lòng cảm thấy sợ hãi.Cô ngẩng đầu lên, đầu tiên là thấy áo sơ mi của hắn rách bươm giống như miếng giẻ bị ném ở trên ghế, quần áo đầy những vết máu đỏ tươi, xuôi theo cái ghế nhìn lên trên, hắn đang nằm ở trên giường bệnh, nửa người trên để trần, trên người có không ít vết thương do bị cắt, trên trán nổi lên một khối bầm lớn, nhưng nhìn hắn rất tỉnh táo, hai mắt chăm chú nhìn vào cô, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ.Cuối cùng Kỷ Vân Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, trong khoảnh khắc này, sức lực toàn thân cô dường như biến mất, cô cảm thấy choáng váng, không thể đứng thẳng được nữa bèn ngã xuống đất ——"Vân Vân...!"Vệ Tử Hiên bật dậy lao xuống giường, hai tay dùng lực ôm chặt cô, đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế dựa. Được một lúc, cơn choáng váng qua đi, cô mới phát hiện ra mình với hắn gần nhau như thế. . . . . ."Đỡ hơn chút nào không?"Kỷ Vân Vân từ từ ngẩng đầu lên, nhìn đến ánh mắt hắn tràn đầy sự quan tâm, kìm lòng không được vươn tay ôm lấy bờ vai đang băng đầy gạc của hắn."Em rất sợ! Bọn họ nói anh bị chảy thật nhiều máu. . . . . .""Đừng sợ! Anh vẫn còn sống. . . . . . Còn rất khỏe . . . . . ." Hắn nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, vuốt ve bờ vai của cô, "Thật sự, anh đi hiến máu còn nhiều hơn so với bị chảy máu trong tai nạn xe này!"Cô ôm hắn thật chặt, vùi mặt vào lồng ngực của hắn khóc nấc lên.Trải qua rất nhiều tình huống sinh tử, cô đã không còn bất kỳ căng thẳng cùng băn khoăn nào.Đợi cô dứt tiếng khóc, hắn nắm chặt tay của cô, "Chúng ta phải nói chuyện một chút, nhưng không thể nói ở chỗ này, chúng ta trở về nhà của anh đi!""Được, chiếc tắc xi chở em tới vẫn còn đợi ở bên ngoài."Mưa gió bên ngoài vẫn không ngớt, theo Vệ Tử Hiên đi ra cửa chính của bệnh viện, Kỷ Vân Vân như trút được gánh nặng, cô phát hiện chiếc tắc xi kia vẫn dừng ở bên đường.Người tài xế kia vừa nhìn thấy Kỷ Vân Vân đỡ Vệ Tử Hiên đi ra khỏi bệnh viện, lập tức lái xe tới.Sau khi hai người lên xe, chiếc xe lập tức lăn bánh hướng về ngôi nhà nhỏ của Vệ Tử Hiên.----------Sau khi đến nhà của Vệ Tử Hiên, Kỷ Vân Vân lập tức tắm nước nóng, khi cô tắm xong đi ra ngoài, Vệ Tử Hiên cũng đã thay xong quần áo."Vết thương rất đau sao?" Cô không đành lòng hỏi."Cũng tạm ổn rồi!"Kỷ Vân Vân gật đầu, trong lúc này không biết nên nói gì, không thể làm gì khác nhắm hờ mắt lại, nhìn ly trà của mình ngẩn người.Vệ Tử Hiên đưa tay qua, lấy ly trà từ trong tay cô đi."Nhìn anh, Vân Vân." Hắn dịu dàng nói, khóe miệng nở ra một nụ cười hạnh phúc."Tai nạn xe cộ xảy ra lúc anh đang trên đường quay trở về, ý anh là, anh đã đến nơi em ở, nhưng. . . . . .""Em biết." Cô nhẹ nhàng nói: "Họ đã nói cho em biết.""Tại sao anh lại quay về như vậy? Em có nghĩ tới lý do nào không? Bởi vì đúng lúc anh đến, lại nhìn thấy em cùng một người đàn ông đi vào khách sạn. . . . . . Lúc ấy, anh bị sự ghen tỵ làm cho mờ mắt, nên anh đã quay đầu bỏ đi."Ánh mắt của cô mở to kinh ngạc, "Cái . . . . . . Cái gì? Em chỉ là đi tránh mưa.""Khi em xuất hiện trước giường bệnh, anh biết ngay là đã hiểu lầm em, nhưng tất cả những chuyện này xảy ra là bởi vì anh quá yêu em! Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã yêu em. Nhưng cho tới nay, bóng dáng Trọng Kiệt chỗ nào cũng có, đầu tiên là hai người đính hôn, sau đó em đến nhà anh, anh nhìn thấy hai người. . . . . ." Hắn hít một hơi thật sâu, "Khi đó anh thật sự giận điên lên, anh muốn làm tổn thương em, nhưng cũng là tổn thương chính mình. . . . . . Anh giải thích chẳng có chút hợp lý nào, phải không? Bây giờ em có đồng ý nói cho anh biết, đêm hôm đó sự việc xảy ra như thế nào không?"Cô đem những quỷ kế của Trọng Kiệt nói hết cho Tử Hiên biết. Nghĩ đến những lời lẽ ghê tởm kia, cô không nhịn được rùng mình một cái."Hắn còn nói. . . . . . Nếu như hắn không chiếm được em, anh cũng đừng mong có được.""Nghe qua đúng thật là phong cách làm việc của đứa em trai yêu quý của anh." Hắn có vẻ chán ghét nói: "Mà sao anh lại ngu ngốc như thế, cư nhiên lại chui đầu vào cạm bẫy do nó thiết kế.""Chuyện này không thể trách anh được, cảnh tượng đó thật sự rất chân thực, không phải sao?" Cô dịu dàng nói.Hắn đưa mắt nhìn cô thật sâu, ánh mắt trở nên dịu dàng như nước."Hãy nói với anh một lần nữa là em yêu anh, bởi vì mỗi lần em nói, anh càng thêm tin tưởng.""Thật khó tin sao?"Một tia đau đớn lướt nhanh qua ánh mắt của hắn."Đối với anh mà nói, thật đúng như vậy."Kỷ Vân Vân đột nhiên hiểu."Bởi vì những người anh yêu đều bỏ anh đi?"Hắn từ từ gật đầu một cái."Đúng vậy. Nếu như em cũng rời bỏ anh, nhất định anh sẽ không chịu được.""Cho nên anh đã cố gắng giúp em tìm lại ánh sáng cho đôi mắt của mình." Cô cảm động nói."Đúng vậy, kết quả cũng mang Trọng Kiệt về cho em." Giọng nói của hắn mang vẻ ghen tức."Không có! Em không thể nào mang anh ra so sánh cùng Trọng Kiệt được, càng so càng thấy hắn tồi tệ.""Anh biết." Hắn nắm chặt tay cô."Em nhớ lúc ở bệnh viện anh đã nói gì không? Anh nói, khi thấy em xuất hiện tại cửa phòng cấp cứu. Anh chưa bao giờ thấy hạnh phúc như thế? Em không quản mưa gió đuổi theo anh hàng trăm km, chỉ vì em muốn gặp anh. . . . . ." Hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, rồi dịu dàng nói: "Anh có tài đức gì mà đáng để em yêu thương như thế? Vân Vân, trong cuộc đời này của anh, chưa từng có người nào yêu thương anh như vậy, coi trọng anh như vậy. . . . . .""Em biết." Giọng nói của Kỷ Vân Vân đã trở nên nghẹn ngào, "Tử Hiên, em sẽ theo anh đi đến cùng trời cuối đất.""Anh cũng vậy, Vân Vân, anh cũng như thế, bởi vì anh cũng yêu em nhiều như thế!"Hắn cúi đầu xuống, hôn cô thật sâu, sau đó hắn đột nhiên như bị chạm vào cái gì đó liền nhăn mặt."Những vết thương đáng ghét này! Thật vất vả chúng ta mới được ở gần bên nhau, vậy mà anh không thể ôm em được một cái!"Bộ dáng của hắn giống như một đứa trẻ không được ăn kẹo!"Được rồi! Dù sao anh cũng muốn đợi đến đêm tân hôn, em thấy thế nào? Vân Vân, thương thế của anh chỉ cần mấy ngày sẽ khỏi, cho nên khi chúng ta về đến Đài Bắc liền kết hôn, có được hay không?"Cô rưng rưng nhìn hắn, "Anh nói thời điểm nào cũng đều tốt, dù sao em cũng là người của anh, đời này kiếp này. . . . . .""Không, không phải đời này kiếp này" Hắn cúi đầu xuống hôn cô lần nữa, "Là đời đời kiếp kiếp."Đời đời kiếp kiếp. . . . . .Lời thề đẹp biết bao nhiêu!Bên ngoài mưa gió tơi bời, nhưng trong ngôi nhà nhỏ vẫn tràn ngập sự ấm áp . . . . .Hết truyện.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.