Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tiết Gia Tiểu Nương Tử
“Nương tử, ta sai rồi, sau này ta sẽ không khi dễ nàng nữa, nàng đừng tức giận được không?”Tiết Thụ đứng trước cửa, miệng không ngừng cầu xin, chờ mong người bên trong sẽ ra khỏi chăn, mở cửa cho hắn vào.Đáng tiếc hắn cầu xin nửa canh giờ, Diệp Nha cũng không thèm để ý đến hắn.Hắn ủ rũ ra ngoài phòng đông, “Đại ca, nương tử không để ý tới đệ, huynh khuyên nhủ nàng giúp đệ đi...”Tiết Tùng không hé răng, nếu hai người bọn họ cãi nhau vì chuyện khác, hắn còn có thể đến nói vài câu, thế nhưng hai người họ cãi nhau vì “chuyện đó”, một đại nam nhân như hắn làm sao dám nói? Nói nhị đệ là do kìm lòng không đậu, chứ không phải cố ý sao? Chỉ nghĩ thôi hắn cũng thấy mình không thể mở miệng rồi.“Đệ cầu xin thêm vài lời nữa đi, chắc nàng sẽ nguôi giận thôi.” Ngoại trừ việc bảo Tiết Thụ tiếp tục nhận lỗi, hắn thật sự không nghĩ ra biện pháp nào khác.Tiết Thụ đành phải đi qua, nói một hồi nghỉ một hồi, đi tới đi lui, bất tri bất giác mặt trời đã lặn về tây, liền đi nấu cơm.“Nương tử, nàng không nấu cơm cho ta ăn sao?” Tiết Thụ ngồi trên ghế nhỏ, bộ dáng tội nghiệp hỏi khe cửa.Tiết Tùng ở bên ngoài nghe được, thật muốn khâu cái miệng của hắn lại, đã gây ra chuyện như vậy mà còn muốn nàng nấu cơm cho hắn ăn?Lát nữa tam đệ sẽ về, hắn suy nghĩ một lát, kéo Tiết Thụ ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Được rồi, có lẽ nàng đã ngủ rồi, đệ đi nấu cơm đi, chờ đệ nấu xong, nàng sẽ ra ngoài ăn.”Ánh mắt Tiết Thụ sáng lên, hưng phấn ra sân sau nhặt bó củi.Tiết Tùng nhịn không được liếc mắt vào trong phòng, nàng nằm quay lưng ra cửa, đắp chăn mỏng trên người, cũng không ngại nóng, chùm kín từ đầu tới chân. Hắn bất đắc dĩ buông rèm cửa, vừa muốn xoay người, trong lòng bỗng cả kinh, vội vàng vén rèm cửa nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường, thấy nàng không cử động, trong lòng càng bất an mãnh liệt, cân nhắc một lúc mới mở miệng hỏi: “Đệ muội, muội còn tỉnh không?”Không có tiếng trả lời, nhưng trong chăn có chút động đậy.Hắn nhẹ nhàng thở ra, thật may nàng không làm chuyện điên rồ, lập tức thấy khó mở miệng, nếu không nói gì bỏ đi, dường như không được ổn lắm, đành kiên trì khuyên nhủ: “Đệ muội, nhị đệ nó... nó... Nó đang nấu cơm, lát nữa muội cũng dậy ăn một chút đi?” Nói xong câu này, sau lưng hắn đã phủ một tầng mồ hôi.Đợi trong chốc lát, cũng không thấy hồi âm, mặt hắn hơi nóng lên, không nói thêm gì nữa, xách ghế đẩu ra ngồi trước cửa, nhìn ánh chiều tà đỏ rực phía tây, không biết đang nghĩ gì.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.