Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thịnh Thế Y Phi
Thành Đan Dương.Đan Dương vốn là một cái huyện thành nhỏ không được chú ý, thế nhưng nơi đây lại chính là quê hương của hoàng đế Đại Hạ hoàng triều khai quốc vậy nên danh tiếng từ đó vang xa trở thành Đại Hạ Long Hưng Chi địa. Tuy rằng sau khi hoàng đế chọn Ứng Thiên làm nơi định đô, nhưng Đan Dương vẫn xây dựng Đế Vương cung. Hàng năm, hoàng tử Long Tôn tự mình đến đây tế tổ.Thôn Tây Phong ở thành Đan Dương cũng chỉ là một cái làng nhỏ tầm thường, thế nhưng trong thôn này từng ra một nhân vật ghê gớm. Đại Hạ khai quốc danh tướng Sở quốc công - Nam Cung Hoài.Tuy rằng người trong gia tộc Nam Cung đều dồn dập theo Nam Cung Hoài dời đi Hoàng thành, thế nhưng chỗ ở cũ tại thôn Tây Phong vẫn được giữ như cũ. Dân chúng nơi đây đều tự hào vì thôn của mình lại có một vị đại nhân vật, lại vừa kính nể Nam Cung gia quyền thế. Đại Hạ vừa mới khai quốc được một năm mà đã quyên tiền quyên vật cho Nam Cung gia sửa chữa nơi ở cũ. Huống chi hiện nay hoàng đế lại đem thôn Tây Phong cùng với tất cả đất đai lân cận ban cho sở công quốc, có thể nói, toàn bộ thôn Tây Phong đều là của Nam Cung gia.Ngoài thôn, sông Thủy Tĩnh chảy xuôi, cuốn đi phì nhiêu của đất, quanh co, uốn lượn chảy về phương xa. Trên bờ sông, một thiếu nữ lam y xinh đẹp thản nhiên ngồi ở bờ sông, bên cạnh mình còn có một cái giỏ trúc tinh xảo đựng các loại dược liệu lạ lùng."Vèo!" Một hòn đá nhỏ từ đâu bắn ra, thiếu nữ ngồi dưới đất vẫn không hề nhúc nhích, hơi thở căn bản cùng không nghe thấy. Đến khi hòn đá kia bay đến ngay trước mặt thì mới nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh. Đồng thời vừa xoay người, vài ngân châm cũng từ đó mà bắn ra."Ôi!" Một lão già bố y râu tóc bạc trắng từ phía sau bụi cây đi ra, bàn tay ôm lấy bả vai, các nơi trên huyệt đạo đều ghim một cái ngân châm sáng loáng. Thiếu nữ cũng không có ý hại người, vì vậy mà ngân châm kia không hề đâm trúng huyệt đạo của lão, nhưng đau nhức lại là điều không thể tránh khỏi."Ngươi... Là cái đồ đệ chẳng ra gì!" Lão giả thở phì phò kêu lên: "Ngươi như thế nào lại dám đối với sư phụ như vậy? Không biết lớn nhỏ!"Thiếu nữ hơi nghiêng đầu, nụ cười như gió xuân nhè nhẹ, nhưng lời nói ra đủ để tức chết người: "Sư phụ, ta đã sớm nói qua cho người, đừng hy vọng nữa, người căn bản không được thiên phú luyện võ."Lão già khí nghẹn, thu được một cái đồ đệ quá mức thông minh nhưng cũng dễ làm tức chết người. Đặc biệt ở ngay trước mắt bây giờ, chỉ là một cái học võ 3 năm nhưng lại có thể bỏ xa sư phụ tám phần! Lão nhân gia không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình, điều hắn chuyên tâm chính là về y thuật không phải về võ công. Hắn là thần y, không phải là cao thủ võ lâm."Đồ nhi…" Con ngươi đảo một vòng, nguyên bản ban nãy còn nổi giận đùng đùng nhưng bây giờ lại nhanh chóng kéo ra mấy phần hảo hảo điệu bộ.Thiếu nữ đôi mi thanh tú khẽ nhếch: "Sư phụ, người lại muốn làm gì?""Cái này …" Lão già có chút nhăn nhó nhìn đồ nhi, cười làm lành nói: "Cái này… Đồ nhi hình như là muốn vào thành? Không bằng giúp sư phụ mang một con vịt nướng ở Trạng Nguyên lâu trong thành trở về?""Vịt nướng?" Thiếu nữ nháy mắt một cái, đôi tay duỗi ra không hề có chút e thẹn nào, nói: "Đưa tiền đây.""Tiền…" Lão già mặt nhất thời xụ xuống, đầu ngón tay chỉ vào thiếu nữ run rẩy không ngừng, "Ngươi, cái đồ nhi bất hiếu, phóng ngân châm vào sư phụ ta đã không truy cứu, vậy mà chỉ có một con vịt nướng ngươi còn muốn hỏi ta đòi tiền?"Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.