Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiếp Thân Đặc Công
Thư Di Tĩnh lại một lần nữa ngẩng đầu lên giây phút đó, trong ánh mắt đã ngập tràn nước mắt, một mảng mênh mông trong suốt, không tự chủ được trong đầu nàng hiện lên quá khứ sáu năm trước lúc Phương dật Thiên ra đi không lời từ biệt như một bức tranh còn lưu lại, nàng giống như là phát điên lên, tại thị trấn nhỏ điên cuồng tìm kiếm, chỉ cần địa điểm Phương Dật Thiên đã từng đi qua là nàng đều tìm tới, nhưng chỉ tìm thấy sự thất vọng, mùa hè ấy, nàng đã khóc gần như khô cạn nước mắt.Phương Dật Thiên đột nhiên rít một hơi thật sâu, khói thuốc từ trong miệng mũi phả ra như sàn sương đậm, lượn lờ bốc lên cao, đối với Thư Di Tĩnh, hắn trong lòng mang theo rất nhiều áy náy, nhưng cũng không biết làm cách nào để bù đắp lại được chứ?Từ lúc học sơ trung lên đến trung học, vô luận có phát sinh chuyện gì, cũng luôn luôn là nữ nhân này quật cường đứng ở bên hắn, dùng thân hình mảnh mai chống đỡ tinh thần cho hắn, hắn gây chuyện đánh nhau bị thương luôn là nữ nhân này yên lặng chăm sóc thuốc men, không một lời oán than hay trách cứ, chỉ mình nàng nuốt đau nhỏ lệ, mỗi lần nhìn đến vết thương do đánh nhau của hắn một bên rơi lệ một bên bôi thuốc!"Sáu năm trước ba ta đột nhiên cho ta đi bộ đội, đi khẩn cấp quá, cho nên chưa kịp nói với em một tiếng, thật có lỗi." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.Thư Di Tĩnh sâu kín liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, nhẹ giọng nói một câu:- "Anh gạt em!"Phương Dật Thiên sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Thư Di Tĩnh."Phương Dật Thiên, anh vĩnh viễn vẫn là nam nhân nói dối, trước kia như vậy, hiện tại cũng vậy." Thư Di Tĩnh khẽ thở dài, sâu kín nói.Phương Dật Thiên không khỏi ngẩn ra, hỏi: "Ta, ta trước kia đã từng nói dối em sao?"Thư Di Tĩnh cười nhẹ, đôi mắt trong suốt mềm mại ẩn hiện tiếu ý, nàng nhẹ nhàng nói:"Trong ba năm từ sơ trung lên đến trung học, em nhớ rõ anh nói với em là do không cẩn thận ngã cầu thang 8 lần, leo cây ngã 18 lần, đi xe đạp không cẩn thận tai nạn 27 lần! Dù sao, đây là lý do anh giải thích, cho những vết thương trên người anh, không một lần nào là do đánh nhau lưu lại!"Phương Dật Thiên trong lòng sửng sốt, không ngờ tới Thư Di Tĩnh có thể nhớ rõ ràng sự việc những năm đó, trên thực tế, hắn mỗi lần cùng người khác ẩu đả đánh nhau trên người mang thương tích khi hắn gặp Thư Di Tĩnh đều là bịa một lý do nào đó, tóm lại là không phải do đánh nhau lưu lại mà thôi, mà lúc ấy Thư Di Tĩnh cũng chỉ yên lặng nghe không hỏi gì, chính là yên lặng giúp hắn bôi thuốc, điều này làm cho hắn cứ tưởng mình có thể dễ dàng giấu diếm được Thư Di Tĩnh, nhưng hôm nay nghe Thư Di Tĩnh trong lời nói tựa hồ là lúc trước là nàng không muốn vạch trần hắn mà thôi.Phương Dật Thiên không khỏi cười khổ trong lòng, nguyên lai chính mình không có lừa được nàng, trước kia nàng bất quá là không muốn vạch trần chính mình nói dối thôi, ngược lại chính mình tự cho là đúng liên tục lặp đi lặp lại vài lý do như vậy, còn tưởng rằng Thư Di Tĩnh dễ dàng bị lừa, hiện tại hồi tưởng lại hắn lộ ra nét mặt già nua (DG: Như mặt khỉ ấy) cũng không khỏi hơi hơi nóng lên."Em, em như thế nào tất cả đều có thể nhớ rõ ràng như vậy? Nói như vậy trước kia có việc gì em đều nhớ hết sao? Phương Dật Thiên ngạc nhiên hỏi."Em đương nhiên nhớ rất rõ ràng, mỗi sự việc của anh, em đều nhớ rất rõ ràng, em còn nhớ rõ năm thứ hai sơ trung có một học sinh trong trường nửa đường chặn em lại, nói thích em, sau đó ngày hôm sau học sinh kia liền ôm giường làm bạn không thể đi học, cha mẹ học sinh này liền đến nói chuyện với Phương bá bá, buổi tối hôm đó Phương bá bá cho anh trận đòn nhừ tử!" Thư Di Tĩnh chậm rãi nói, thanh âm nhẹ nhàng như nước, đem một đoạn ngắn chuyện xưa kể lại.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.