Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiếp Thân Đặc Công
Phương Dật Thiên trở lại căn nhà ổ chuột của mình thì đã gần 2 giờ đêm, cất xe xong, hắn mở phòng tiến vào nặng nề gieo thân thể mình xuống ghế sofa.Tục ngữ nói hang vàng hang bạc cũng không bằng ổ chó của mình, những lời này có chút ý đạo lý, Phương Dật Thiên trở lại căn phòng trọ thể xác và tinh thần hắn đều được thả lỏng, tuy nhiên cùng lúc đó nỗi cô đơn ẩn sâu trong cốt tủy của hắn không chút kiêng nể mạnh mẽ trào ra, lan tràn khắp thể xác và tinh thần hắn.Nhìn qua bề ngoài Phương Dật Thiên không có vẻ gì là một người cô độc tĩnh mịch, tuy nhiên trong sâu thẳm tâm hồn hắn luôn ẩn giấu sự cô đơn và hiu quạnh.Không có người đặc công thực thụ nào tự khẳng định mình là con người nhiệt tình vô tư được, sự nhiệt tình vô tư đó chỉ là biểu hiện bên ngoài còn thực chất trong tâm hồn họ là sự cô đơn và bi thương không thể nào dập tắt nổiThân là đặc công mỗi ngày đều tiếp nhận muôn hình muôn vẻ nhiệm vụ, phần lớn thời gian đều là đơn độc hành động, lúc cùng đồng đội lại là liều chết giết địch, nhìn thấy kẻ địch từng tên gục xuống, cũng tận mắt nhìn thấy đồng đội từng người một ra đi, cái tư vị bi thương đó chỉ những người trong cuộc mới thực sự cảm nhận lĩnh hội được.Chiến trường tàn khốc, đẫm máu sớm đã làm cho trái tim người lính chai sạn đi, những lão binh nhiều năm trên chiến trường dù ít dù nhiều đều mắc phải "hội chứng tâm lý chiến tranh". Những hình ảnh máu tươi chảy đầm đìa, tiếng la hét, gào thét ngày nào cũng hiện ra trong đầu óc lâu dần cũng làm tâm lý người bình thường biến thái.Bởi vậy, rất nhiều người mắc phải "hội chứng tâm lý chiến tranh" lúc sau đều phải thông qua các phương thức mà phát tiết, ví dụ như ham giết chóc, lạm dụng ma túy, hay tự hành hạ....Trong con người Phương Dật Thiên cũng có hội chứng đó, chỉ có điều, biện pháp điều chỉnh tâm lý của hắn là tụ tập uống rượu với những huynh đệ đã cùng vào sinh ra tử, say một trận bét nhè rồi hôm sau tỉnh lại dễ chịu hơn nhiều.Trong lần hành động năm đó, 3 người huynh đệ tốt của hắn đã ra đi vĩnh viến , Trần Cương đã dùng thân mình che đạn bắn lén cứu mạng hắn. Những đêm khuya yên tĩnh, từng khuôn mặt huynh đệ ngày trước lại tái hiện về trong hắn, lúc đó, tim hắn như dao cắt, thân thể khống chế không nổi lại co quắp, run rẩy.Hệt như bây giờ.Khuôn mặt Phương Dật Thiên xanh nhợt, hai tay siết chặt, từng bắp cơ nổi lên cuồn cuộn, hơi thở thở gấp gáp, mồ hôi từng cơn không ngừng tuôn ra. Lúc này, nếu quan sát có thể thấy rõ ràng thấy sức bùng nổ dưới những cơ thịt trên tay hắn bạo phát ra!Cuối cùng, hắn gắng gượng hít một hơi sâu, hai bàn tay hơi run run lôi từ dưới bàn uống trà ra một hộp thuốc, đổ ra vài viên thuốc màu xanh đưa vào miệng trực tiếp nuốt xuống, rồi mới rót cốc nước lạnh tống vào dạ dày.Chờ đến khi phản ứng cơ thể đã dịu đi, Phương Dật Thiên mới ngẩng đầu lên, ánh mát sắc bén lóe lên một chớp, rồi đột nhiên vung quyền lên nhằm vào bức tường nện thật mạnh.Bốp!Dưới sự oanh kích mạnh mẽ từng đám vôi bong ra rớt xuống ào ào. Cơn đau từ nắm đấm truyền sang cũng làm cho hắn hồi tỉnh một chút .Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.