Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thiếp Thân Đặc Công
Trên đường người xe đi lại, náo nhiệt ồn ào náo. Nhưng mà đối với Phương Dật Thiên và Lam Tuyết mà nói, bốn phía hết thảy đã không tồn tại, trừ hai người tồn tại.Chói mắt nắng vàng sáng rỡ rơi vào khuôn mặt trứng trên chim sa cá lặn khuynh quốc khuynh thành của Lam Tuyết, nắng vàng rực rỡ chiếu vào mặt nàng hăt ra tia sáng trong, nàng vẫn cười nhạt, không đậm và rực rỡ, giống như mẫu đơn nở rộ cũng không tự lê hoa như nhu yên lặng nở rộ, mà là sâu thẳm, nếu như một đóa u lan, gần ngay trước mắt nhưng vừa lơ đãng giống như một giấc mơ."Trong hang ngàn vạn người ta chỉ biết hôm nay đứng đây sẽ nhất định gặp ngươi lân này ngươi đừng mong trốn!" Lam Tuyết trong mắt hiện lên một tia đắc ý, nhẹ nhàng nói.Trốn? Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, tính ra đến nay PDT đã trốn thoát khỏi Lam Tuyết 3 lần, mà lần này, hắn còn có thể trốn lần nữa không?"Ta thấy kỳ quái hôm nay sáng sớm sắc trơi ảm đạm nguyên la ngươi tới,nàng có khỏe ko?" Phương Dật Thiên hỏi, kỳ thật hắn làm sao không biết hắn mỗi lần thoát đi đều đã gây cho nữ nhân này một lần thương tổn,qua ông và mẹ của LT hắn biết môi lân hắn rời đi là môt lân nàng thương tâm rơi lệ nhưng khi gặp hăn nàng luôn phô bày môt nụ cười trong sáng mà chưa hề truy vấn việc hắn bỏ di.Có lẽ lúc này phương thức tốt nhất là đi lên trước cho Lam Tuyết một cái ôm ấm áp, nhưng không biết thế nào, hắn cảm giác mình hữu tâm vô lực, lại e sợ mình thô tục khinh nhờn nàng thánh khiết.Có khỏe không? Lam Tuyết cười, hai tròng mắt chớp chớp, đôi mắt lơ đãng chớp động, nàng nhẹ nhàng nói: "Ta tốt lắm, chỉ thiếu ngươi! Nam nhi chí tại bốn phương, ta biết một chỗ yên ổn căn bản giữ không được trái tim ngươi, nhưng từ đây, vô luận ngươi đi đâu đều phải mang ta mang theo, được không? Ta chỉ muốn với ngươi cùng nhau trải qua mưa nắng, trải qua vui buồn, trải qua cuộc sống, bởi vì, ta là thê tử của ngươi!"Thê tử! Phương Dật Thiên thân thể có chút chấn động, hai tròng mắt ở chỗ sâu hiện lên một tia phức tạp, có thể rất nhanh, trên mặt của hắn liền hiện ra ý cười uể oải, hắn lời nói xoay chuyển, nhẹ nhàng nói: "Thế nào đột nhiên đến thành phố Thiên Hải? Ngươi vốn nên là ở tại kinh thành a, tới cũng không sớm nói một tiếng.""Ta ko phải sớm muốn gặp lai ngươi sao? Dựa theo ngươi trước sau như một tác phong ngươi khẳng định vừa biết tin không biết chạy trốn tới nơi nào! Bất quá......" Lam Tuyết đôi mắt dần hiện ra một tia xinh đẹp ý cười,"Cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển ta cũng sẽ tìm được, ta và ngươi trong đó có một sư rằng buộc buộc nhau, ngươi đừng mơ bỏ lại ta."Phương Dật Thiên nghẹn lời, cười cười, nói: " lần này Lam gia gia hắn sẻ không trực tiếp xuất động thành phố Thiên Hải quân khu bộ đội đem ta áp tải đó chứ?"Lam Tuyết gia gia, đó là người mà Phương Dật Thiên vừa kính vừa sợ, lão đầu tử này trên người có một cỗ khí thế thiết huyết quân nhân để cho hắn kính sợ, bất quá sợ chính là lão đầu tử này vì cháu gái xinh xinh chuyện gì cũng có thể làm ra, mấy lần trước hành tung hắn bai lộ đều do lam gia gia xuất đông lưc lương quân khu truy lủng và áp tải hắn về kinh thành Lam Tuyết cười làm mặt quỷ, nói: "Lần này ta đi một mình, cũng chỉ có lí mụ cùng ta đến đây, ta muốn tới thành phố Thiên Hải, cùng sống với ngươi!"Phương Dật Thiên nghe vậy da đầu có chút tê dại, có lẽ là vừa thấy được Lam Tuyết lại sinh tâm lý trốn tránh quấy phá, hắn gãi gãi đầu, nói: "...... Ách, ngươi, ngươi có chỗ ở chưa? Ngươi vừa đến, nếu không ta đi trước tìm cho ngươi cái khách sạn, thành phố Thiên Hải có không ít địa điểm du lịch ngươi cũng có thể đi chơi."Nói Phương Dật Thiên sau đó quay người lại, đồng thời ánh mắt nhìn quanh, ko biết Lam Tuyết gia gia có hay ko cử xe của quân khu chăn đương bắt hắn.Nhưng mà sau đó, hắn đột nhiên cảm giác được tay của mình có chút mát lạnh, rồi sau đó một loại cảm giác mềm mại không xương bóng loáng nhẵn nhụi, bên người đánh tới một cỗ u hương, hắn nhìn lại, cuối cùng thấy Lam Tuyết trực tiếp đi lên trước dắt tay hắn, hắn không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Lam Tuyết.Lam Tuyết tuyết trắng mặt ngọc nhiễm trên một chút ửng đỏ, nàng mỉm cười, nói: "Anh đi đâu đều phải mang theo em, bây giờ, em không buông tay anh nữa đâu!"Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.