Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thi Đại Học Toàn Cầu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển I: Bữa ăn tối cuối cùng Chương 3: BỊ GIAM Tác giả: Mộc Tô Lý Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - La vender ϵ( 'Θ' )϶ Theo vị trí đứng, người đàn ông đứng đầu là giám thị số 001. Anh tựa như một vị khách vãng lai tìm nơi tránh tuyết, một bên xem xét nhà cửa, một bên tháo đôi găng tay da màu đen ra, cười nói: "Không tệ lắm, còn biết nhóm lửa. Ngoài trời tuyết bắt đầu nặng hạt, đi một chuyến tới đây lạnh thật." Không một ai cười đáp lại anh. Hơn phân nửa người trong phòng đều chợt rụt người. Anh vờ như không thấy phản ứng này của họ, tự bước đến lò sưởi, đưa tay ra sưởi ấm. Ý cười vẫn yên vị trên khoé môi anh, mang theo một chút đùa cợt uể oải. Tuyết vươn trên vai và đường viền cổ từ từ biến mất, chút nước thấm vải còn lưu lại cũng từ từ khô đi. Mọi người nhìn anh chằm chằm, nhưng chẳng một ai dám cất lời. Lon sắt ban nãy vừa ném ra cửa sổ đã thành cát bụi, nhưng ba người họ đi từ bên ngoài vào lại không hề tổn hại dù chỉ một sợi lông ngọn tóc nào cả. Vu Văn run sợ đến trốn phía sau Du Hoặc, run đến độ kéo cả Du Hoặc cùng run theo.(Hình minh hoạ) Nói chung thì, bọn coi phim ma rất thích nhìn thấy những lâu đài dạng như vậy. "Đến nơi rồi." Giám thị số 154 đẩy Du Hoặc vào trong căn phòng. Ánh đèn chiếu từ trên xuống, khuôn mặt ưa nhìn của Du Hoặc chắc đã bị đông cứng mất rồi, đôi môi mỏng mím chặt, làn da trắng bệch lạnh lẽo, trên mặt chỉ còn lại xúc cảm tàn nhẫn vô tình mà thôi. Chẳng biết bậc quỷ thần nào trang hoàng cái tòa lâu đài này, mỗi tầng đều đầy là những bích họa và tượng điêu khắc, lớn bé khác nhau có đủ mà lắp đầy từng ngóc ngách, chỉ cần quay đầu đại đi hướng nào cũng sẽ có mấy khuôn mặt trắng dã cứng đờ đập vào mặt. Lão trọc vừa vào cửa liền ngồi bệt lên mặt đất. Mắt thấy lão trọc định làm thêm một vũng nước thánh nữa, số 922 không chút do dự kéo lão vào hành lang. Tiếng khóc của lão trọc còn vang vọng đến đây: "Làm gì vậy? Tao sai rồi, tao sai rồi mà... tao không dám làm gì sai nữa đâu! Mày định làm gì vậy?" "Sợ sao?" Một âm thanh trầm ấm đột nhiên vang lên bên tai. Giám thị số 001 đứng cạnh Du Hoặc tháo bao tay, không mấy quan tâm hỏi một câu. Giám thị số 154 thoáng nhìn qua Du Hoặc rồi lại thoáng nhìn qua số 001. "Nhìn tôi làm gì?" Giám thị số 001 vừa nhấc cằm đi đến hành lang, lười biếng nói: "Nhanh lên, có người không thể đợi được nữa." . Toà lâu đài nhìn qua không lớn, nhưng hành lang lại rất dài. Dài đến nổi mà ngay cả bản thân ta cũng phải hoài nghi có phải mình bị ma dẫn đường không mà đi mãi cũng chẳng tới vậy. Cũng may không phải không có điểm dừng. Vài phút sau, 922 ở phía trước dừng bước, mở một cánh cửa, ném lão trọc vào trong, sau đó khoá lại. Du Hoặc rốt cuộc cũng đã lạnh mặt mở miệng, hỏi: "Xử phạt như thế nào?" Giám thị số 154 có chút sửng sốt nói: "Giam lại." Du Hoặc: "..........." Hắn cảm thấy nhóm người này có khả năng bị nghiện cosplay gia đình. Hắn liếc nhìn giám thị 154 một cái. Số 154: "Không lừa cậu làm gì, phải giam lại thật mà." Không biết tại sao, cậu ta là một tên giám thị, nhưng khi nói lên câu này giọng cậu ta có chút thay đổi, có vẻ như hơi căng thẳng. "Cậu đang sợ." Du Hoặc nói: "Cậu từng bị giam rồi?" Giám thị số 154 cau mày: "Tôi thì sợ cái gì chứ, cậu mới là người nên sợ đấy." Vừa nói xong, cậu ta có cảm giác dưới chân mình có cái gì là lạ, đế giày có chút gì đó không bình thường, hình như đã trở nên........ nhớp nháp. Ngay sau đó, cậu ta nghe thấy có tiếng rỉ nước nho nhỏ. Vừa cúi đầu cậu ta liền thấy một mảng nước đặc sệt từ phía dưới cánh cửa chảy ra. Cánh cửa mà lão trọc bước vào đã đóng lại. Sửng sốt vài giây, cậu ta mới phản ứng lại, đó là...máu. Chưa quá mấy giây, tiếng hét của lão trọc từ bên trong vọng ra. Bởi vì căn phòng có cách âm tốt, chỉ nghe được vang vọng xa xăm. Nhưng dù có như vậy, vẫn có tiếng thê lương ghê rợn lọt vào tai họ. "Yên tâm, không chết được." Số 154 nói, mở ra một cánh cửa khác ở phía đối diện, thừa dịp Du Hoặc đang xuất thần, cậu đẩy mạnh hắn vào trong cửa: "Tranh thủ." Nói xong, cậu ta nhanh chóng đóng cửa lại, bên ngoài vang lên tiếng răng rắc khoá cửa. Du Hoặc nghe thấy giọng cậu ta mơ hồ từ ngoài cửa truyền vào: "Lấy sai dụng cụ mà thôi, cũng không tàn nhẫn đến vậy. Phòng giam chỉ lặp đi lặp lại những trải nghiệm khủng khiếp nhất trong cuộc đời mình. Tôi sẽ đến đón cậu sau ba tiếng nữa." . Trong một căn phòng trên tầng hai của toà lâu đài, giám thị số 001 ngồi trên một cái ghế tay vịn, đưa tay chống cằm. Trên bàn đặt một khung chim bằng kim loại, đứng chễm chệ trên khung là một con chim khoác lên mình bộ lông đen nhánh. Ánh mắt anh dừng ở khu rừng đầy tuyết ngoài cửa sổ, ngón tay cái vuốt ve đầu chim, khuôn mặt không tí cảm xúc, chỉ có cái vẻ buồn chán muốn chết. Giám thị số 922 đang điên cuồng phàn nàn: "Mẹ nó, dọc đường tè những bốn lần. Tôi nói một câu ông ta liền làm một bãi, nói thêm câu nữa lại làm thêm một bãi nữa!" Giám thị số 154 tiến vào, cầm tờ giấy trong tay run cầm cập: "Bé gái luôn đấy! Chính anh là người đã viết một bé gái đấy!" Đến bây giờ thì cậu ta cũng không thể nào căng cái mặt xác chết này thêm được nữa. Nếu cho cậu ta một trăm cái gan, cậu ta sẽ dằn cái tờ giấy viết chữ bé gái này vào mặt anh ngay. Đáng tiếc cậu ta làm quái gì dám. Bất quá hai người họ mắng trong chốc lát thì phát hiện, người ngồi trên ghế không hề đáp lại, ánh mắt vẫn nặng nề dừng ngoài khung cửa sổ. "Boss? Boss ơi?" 922 thử kêu vài tiếng, không thấy hồi âm nên tăng âm lượng: "Tần Cứu!" Vị giám thị số 001 rốt cuộc cũng hoàn hồn. 922 kéo 154 tiến về phía trước, tự mình giữ khoảng cách đến tám trượng. Số 154: "......" Trời đất ơi. Tần Cứu dùng ánh mắt quét qua hai người một vòng: "Đang thất thần không nghe rõ, mắng lại lần nữa đi?" Giám thị 154 nói: "Quên đi quên đi." 922 ngượng ngùng tiến lên: "Boss..... anh đang làm gì vậy?" Tần Cứu nhướng mày nói: "Cậu nói không đầu không đuôi như vậy là có ý gì đây?" "Không........ tôi chỉ là có cảm giác thấy tâm tình anh có chút không tốt." số 922 nói. "Có sao?" "Có....... một chút." 922 xem xét nói: "Có phải là vì bị tóm ở lại đây làm giám thị không?" "Không phải." "Vậy ý anh là thế nào........." Số 154 lẩm bẩm một câu. "Đang nói sao tự nhiên hạ thấp giọng vậy? Tôi không nghe rõ." Tần Cứu liếc mắt nhìn cậu ta. Cứ mỗi khi đôi mắt đen hút ấy nhìn chằm chằm vào người khác, anh đều luôn mang lại cho họ một cảm giác bất an kỳ lạ, mặc dù 154 và 922 theo anh thoắt cũng đã ba năm rồi, nhưng thể nào thì vẫn chẳng quen được. 154 lại lùi nửa bước, giọng trở nên cao hơn, nói: "Ý tôi là....... tâm tình boss vẫn rất tốt, thế thì còn lôi cái người không phạm quy kia lại đây làm gì. Này là sai quy định đấy!" Tần Cứu nói: "Tôi vẫn đang tuân thủ quy định, cậu không thấy trên tay cậu ta cũng có dính mực sao?" Số 154 có chút sững sốt: "Ơ, tôi không để ý kĩ........" Tần Cứu chọc vào đầu con quạ đen, nói: "Huống hồ......" Số 922 và 154 cùng dỏng tai nghe. Nhưng cái chữ huống hồ này của boss bọn họ thiếu điều cũng đã hơn mười phút rồi, cũng chẳng có gì thêm. Lại qua nửa ngày, anh mới lên tiếng: "Quên đi, cũng không có gì đâu." ".........." Hai vị cấp dưới muốn thở cũng không xong, càng không dám tạo phản, mặt xám xịt rời đi. . Lầu ba của toà lâu đài này là một cái gác mái nhỏ, bên trong có một cái màn hình treo tường màu trắng, mỗi khung hình tương ứng với một phòng tạm giam. Người trong phòng tạm giam gặp cảnh tượng gì đều sẽ chiếu lên cái màn hình đó, nói một cách khác, nơi này có thể thấy được bí mật của rất nhiều người. Nhưng lúc này, căn phòng đã bị khoá bởi một ổ khoá cứng, nên không ai có thể lén đến nhìn được. Hiện tại có hai cái màn hình đang phát sáng, một cái là phòng của lão trọc kia, cái còn lại là của Du Hoặc. Trên màn hình của lão trọc, khung cảnh nhuộm máu đỏ thẫm mơ hồ, cách tầng màu đó ấy, thoáng có thể thấy một bóng người vắt vai với khuôn mặt trắng nhách. Còn bên màn hình của Du Hoặc lại trống không. Trên màn hình chính là cảnh tượng nguyên xi của căn phòng tạm giam, có ba tấm kính, một cái đồng hồ treo tường, một cái bàn gỗ và một cái ghế gỗ, hết rồi. Ba giờ sau, giám thị số 154 mang theo hai chìa khoá đến xóa bỏ lệnh cấm "bế môn tỏa cảng". Cậu ta đã sẵn sàng để có thể chứng kiến cảnh tượng tay chân bay tới, vừa rút chìa khoá ra, cậu ta nhất thời ngây ngẩn cả người. Bởi vì trong phòng tạm giam cái gì cũng không có, mà anh chàng đẹp trai có gương mặt lạnh lùng kia bị nhốt trong đây còn đang nằm trên bàn ngủ ngon lành. Hắn lấy khuỷu tay đỡ mặt, nhìn như một cậu học sinh đang ngủ gật trong lớp vậy. Tiếng mở cửa của giám thị 154 đánh thức hắn dậy. Hắn vừa cau mày mở nửa mắt nhìn thấy 154 liền nhắm mắt lần nữa, lát sau hắn mang khuôn mặt còn mớ ngủ không kiên nhẫn ngồi trong một chốc mới chịu ngồi dậy ngã lưng vào ghế, hỏi: "Xong rồi?"
Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.