Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 62: Lâm Khiêm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thế Giới Tiên Hiệp

La Ly có chút ngạo nhiên, lại có chút tiếc nuối lắc lắc đầu: “Đây còn chưa tính là chân

chính vô không kiếm quyết. Trùng tổ vô không kiếm quyết, nào có dễ như vậy?”

Tần THành rất nhanh khôi phục trấn định, không khỏi than: “Không hoàn chỉnh còn

lợi hại như thế, “vô không kiếm quyết” hoàn chỉnh không biết sẽ cường đại tới bước

nào?” Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn nơi lôi quang vừa tan biến, nơi đó khe nứt cùng

lôi quan đều tan biến vô ảnh vô tung, không thấy chút vết tích.

“Khả năng của sư tổ, quỷ thần khó lường.” Kiêu ngạo như La Ly cũng đối sư tổ bản

môn tâm phục khẩu phục.

“Sư đệ cũng chớ tự ti, chỉ ba tháng, sư đệ có thể có thành tựu thế này , sư huynh quản

nhiên không nhìn lầm ngươi.” Tần Thành mắt lộ ra đầy vẻ mãn ý: “thật khiến người khác

mong đợi! Không biết Vi Thắng đối mặt sư đệ, có mấy phần thắng?’

La Ly hai tay không khỏi nắm thành quyền, con mắt băng lãnh ẩn ước bốc cháy: “Chỉ

là kiếm bộc, liền nghĩ leo lên đầu ta, không biết sống chết!”

“ A ha, lại qua mấy ngày , tới khảo hạch trong môn phái. Sư đệ chuẩn bị tốt giúp sư

muội xả giận, ta thấy sư muội đoạn thời gian này tâm tình cũng không phải quá tốt.” Tần

Thành cười nói: “Đáng tiếc Vi Thắng không kịp tham gia khảo hạch, nếu không, vậy thật

tuyệt.”

Đối Tả Mạc, La Ly trước nay không có để trong lòng, mục tiêu của hắn là VI Thắng, hờ

hững nói: “Hắn cũng sẽ phải ra thôi.”

Tần Thành hài lòng chia tay La Ly , về chỗ ở của mình, nhìn thấy không ít ngoại môn

đệ tử vẻ mặt vội vã. Những ngoại môn đệ tử này vừa thấy Tần Thành, vội vàng dừng lại

hành lễ: “Đại sư huynh!”

‘Việc gì mà vội vàng vậy?’ Tần Thành hỏi.

Những ngoại môn đệ tử nhìn nhau, khoảnh khắc sau, một người mở miệng nói: “Tả

Mạc sư huynh ở giữa sông luyện kiếm, không cẩn thận bị nước sông cuốn đi, chưởng

môn lệnh chúng ta men sông tìm kiếm.”

Tần Thành nghe vậy , phì cười, phất tay: “Ân, vậy các ngươi đi đi.”

Những ngoại môn đệ tử như được khai ân, vội vàng ly khai. BỌn họ cũng không

ngốc, hai phái nội môn đệ tử tranh đấu, bọn họ cũng không muốn bị cuốn vào.

Tần Thành nhởn nhơ bước đi, trong lòng càng nghĩ càng thấy buồn cười, ở giữa sông

luyện kiếm còn bị nước sông cuốn đi, chuyện đáng cười như vậy , hắn trước nay còn chưa

từng nghe nói qua. Tả Mạc này thật quá hoạt kê! Hắn không thèm để ý bỏ qua sự kiện

này , Tả Mạc trong lòng hắn, căn bản không có địa vị gì. Hắn thấy , linh thực phu cố nhiên

trọng yếu, nhưng trong thời đại kiếm tu xưng hùng này , chỉ có những người không hùng

tâm tráng chí, mới có thể đi làm ruộng.

Chân chính khiến hắn coi trọng là Vi Thắng! chỉ có người này , mới sản sinh ảnh

hướng tới địa vị của hắn!

Trước khi Vi Thắng xuất hiện, địa vị của hắn vô cùng vững chắc, hắn cũng sớm coi

mình là chưởng môn đời tiếp theo của Vô Không kiếm môn. Nhưng hắn vạn vạn không

nghĩ tới, nửa đường chui ra một Vi Thắng không biết từ đâu tới, lại mạnh thế, dễ dàng

trực tiếp uy hiếp tới vị trí của hắn.

Hắn tâm tư trầm ổn lão làng, hắn biết có người so với hắn càng cảnh giác trước sự

quật khởi của Vi Thắng, đó là La Ly . Đối với loại người tâm cao khí ngạo như sư đệ La Ly ,

kiếm bộc của mình đột nhiên leo lên đầu mình? Điều này còn làm hắn khó chịu hơn cả

giết hắn!

Tần Thành cười lạnh, hắn không phải là một cá nhân. Những nội môn đệ tử từ ngoại

môn đệ tử leo lên, trực tiếp ảnh hưởng tới lợi ích của nguyên bản nội môn đệ tử, không

chỉ mình hắn có ý kiến.

Ngay cả chưởng môn, cũng cần phải cố kỵ đến ý kiến của bọn họ.

Tả Mạc men theo đại lộ mà đi, nửa thân trần, nửa dưới chỉ có một cái quần cộc, chân

đất. Trên đường ngẫu nhiên có người nhìn thấy hắn, đều có vẻ thái độ quái dị. Chẳng qua

nhìn vào băng tinh kiếm hắn xách theo, thật không có người dám cười nhạo.

Tả Mạc không biết nơi này rốt cục là nơi nào, hỏi qua mới biết, nơi này cách Đông

Phù ước chừng năm trăm dặm. Tả Mạc thầm cười khổ, không nghĩ tới mình lại bị nước

cuốn 500 dặm. May là 500 dặm đối với hắn, cũng không tính xa, tu vi hiện hay của hắn đã

tăng mạnh, tốc độ cũng đề thăng lớn.

Hắn quyết định, đạt tới tu vi trúc cơ tầng năm, liền đi học một loại phi hành pháp

quyết, miễn ngày sau gặp loại tình huống này , chỉ có thể dựa vào hai bắp chân.

Bất quá hắn cũng không nóng vội, hắn hỏi qua mấy người, đều nói chỉ cần men theo

con đường này , một mực đi về phía trước, liền có thể tới Đông Phù> Đến Đông Phù, cách

Vô Không sơn cũng gần.

Một mặt đi tới, một mặt tìm tòi lại những điều có được trong những ngày qua, cũng

không thấy mệt nhọc. Vừa mới đột phá, có rất nhiều chỗ, còn chưa đủ rõ ràng, cũng có

rất nhiều thứ, cần phải lần nữa thích ứng. Tuy nhiên đi đường một mình, Tả Mạc cũng

không cảm thấy khô khan.

‘Vị huynh đệ kia, làm phiền, xin hỏi phía trước là nơi nào?’

Đang suy nghĩ, Tả Mạc bị một thanh âm cực kỳ xa lạ cắt đứt, hắn có chút không vui

ngẩng đầu lên.

Hắn ngẩng đầu lên, tức thì ngẩn ngơ.

Con mẹ nó, trên đời này sao có nhiều nam nhân đạp trai như vậy?

Tả Mạc thấy trong đầu toát ra suy nghĩ.

Đẹp, quá đẹp!

Nam tử trước mắt cũng cao tương đương với hắn, mày kiếm mắt sao, anh khí bừng

bừng, một bộ bạch y , tiêu sái phong lưu khó tát. Nếu nói Bồ yêu anh tuấn suất khí là âm

nhu tuấn mỹ, trước mắt vẻ đẹp trai của tên nam tử này là anh khí bức người. Đây là lần

đầu Tả Mạc nhìn thấy có một kẻ có thể sánh với Bồ yêu về mặt đẹp trai.

Xem xem lại chính mình, vóc người gầy toàn xương, một cái quần cộc, khuôn mặt

cương thi như khô lâu.

Tả Mạc cảm thấy không khoái, rất không khoái!

“Ngươi là ai? Chạy tới đây làm gì?’ Tả Mạc kéo dài âm, mắt liếc nhìn đối phương

chằm chằm, nghiễm nhiên coi nơi đây như hậu hoa viên nhà hắn.

Đối phương hơi ôm quyền, hành lễ: “Tiểu đệ Lâm Khiêm, du ngoạn tới đây , không

biết phương hướng, còn thỉnh huynh đài cho biết.’

Lâm Khiêm? Vừa nghe biết là ngụy quân tử! Tả Mạc thầm phỉ báng ác liệt.

“Du ngoạn?’ Tả Mạc đánh giá đối phương, sau đó vươn tay phải, xoa xoa ngón cái

cùng ngón giữa, khuôn mặt cương thi ngàn năm không biến lại có thể để lộ ra biểu tình

“ngươi hiểu chứ”.

Lâm Khiêm sửng sốt, nhìn Tả Mạc xoa xoa ngón tay , khó hiểu: “Tay huynh đài sao

vậy?”

Tả Mạc tức thì kém chút tức phun máu, hắn không khỏi có chút tức giận gằn giọng:

“ngay cả hỏa diễm điểu dẫn đường còn cần tinh thạch, hỏi đường phải trả phí dịch vụ,

hiểu không?”

“a.” Lâm Khiêm a một tiếng, thành thật từ trong túi lấy ra một viên tinh thạch, đưa

cho Tả Mạc.

Tả Mạc mắt mở thật lớn, như thiểm điện tiếp lấy tinh thạch.

Ngoan ngoan! Tinh thạch cấp 3! Thằng này không ngờ lấy ra một viên tinh thạch cấp

3!

Phú gia công tử! Dê béo! Kẻ ngốc!

Tả Mạc lập tức xác định Lâm Khiêm, hỏi đường lại láy ra một viên tinh thạch cấp 3,

chỉ có những công tử ca không hiểu thế sự mới làm chuyện ngu như vậy . Đầu óc xoay

chuyển, Tả Mạc thái độ nhanh chóng biến thành vô cùng thân thiết: “Ai nha ai nha! Giang

hồ cứu cấp là bản sắc của ta. Lâm huynh đệ yên tâm, vùng này ta quen không thể quen

hơn.”

“Nga.” Lâm Khiêm cái hiểu cái không gật đầu, mặt lộ vẻ an lòng.

“a, đi về phía trước, chính là Đông Phù.” Tả Mạc giũ ra thứ duy nhất hắn biết, tiếp

theo giả vờ thần bí hỏi: “Lâm huynh đệ có biết Đông Phù là nơi nào ?’

‘Không biết.” Lâm Khiêm hứng trí dào dạt hỏi.

Quả nhiên là công tử ca! Tả Mạc vừa đố kị vừa xem thường, đầu năm nay , trừ những

công tử ca có tiền, ai có nhàn tình đi xu ngoạn tứ phương?

Lòng thầm oán, miệng lại nói: “Đông Phù này , là một trong mười ba trọng trấn của

Thiên Nguyệt giới ta, nơi đó có…” Đột nhiên nghĩ tới vị công tử các trước mặt rất có thể

là từ địa phương lớn tới, nếu cứ như thế này dự tính đối phương khó có hứng thú, lại

chuyển giọng: “Nói tới Đông Phù, là năm xưa Đông PHù tiên nhân một kiếm chặt đứt

Đông Phù sơn, lấy nửa đoạn đáy núi là nền, kiến lập nên!”

“Lợi hại lợi hại.” Lâm Khiên tán thán lia lịa, thần sắc hướng tới.

Xem ra là một công tử ca không có bản sự!

Tả Mạc thầm nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Lâm huynh đệ muốn du sơn ngoạn thủy , Đông

PHù có mấy chỗ đi.”

“Thỉnh huynh đài chỉ điểm.”

Tả Mạc đem những thứ ngày thường thường nghe được chắp vá lại thổi ra: “Nếu nói

thưởng cảnh, phong cảnh Mai phong tại Đông Kỳ kiếm môn là đẹp nhất. Nếu nói ngoạn

thủy , Đãng Thiên hà là chỗ tốt để đi, nước sông chảy xiết, hai bờ sông rất hiểm trở…”

Hằn nói dóc, Lâm Khiêm lại nghe cực chăm chú.

“Đông Phù tuy nhiên có chút hẻo lánh, nhưng có một chút cao thủ lợi hại. Ngày đó ta

nhìn thấy một chiếc thiên vũ phúc thuyền, khà khà, thật là dọa người.”

‘Thiên vũ phúc thuyền?’ Lâm Khiêm đột nhiên hỏi.

“Đúng, hành cung của Xích Dã chân nhân.”

Cũng chính là thuận đường, hai người liền kết bạn mà đi, kiếm một viên tinh thạch

cấp 3, Tả Mạc cũng hài lòng. Lâm Khiêm tu vi cũng không cao, chỉ hơi cao hơn Tả Mạc, Tả

Mạc cũng không sợ hắn giở trò.

Đối tu giả mà nói, ban ngày cùng ban đêm không có quá nhiều khác biệt, tuy nhiên

bóng đêm phủ xuống, nhưng hai người chưa từng dừng bước. Tuy nhiên không thể tìm

tòi mài giũa kiếm quyết, nhưng có người cùng nói chuyện, cũng không tịch mịch, chút

nước trong bụng Tả Mạc nhanh chóng bị bốc hơi sạch sẽ, biến thành Lâm Khiêm chậm

rãi cùng hắn đàm thoại.

Tả Mạc lúc này mới phát hiện, công tư cả nhìn giống dê béo này , học thức lại hết sức

uyên bác, nghe ra, hắn không khỏi sinh chút kính ý. Hắn lần đầu nhìn tới một người có

học thức uyên bác như thế. Bằng tu vi của hắn, không phải một lòng tu kiếm, liền bận

rộn tục vụ, giống loại nhân vật thiên văn địa lý, không gì không biết như Lâm Khiêm, hắn

trước nay chưa từng thấy qua.

Cũng không biết có phải là khó gặp một người nguyện ý nói chuyện với hắn, Lâm

Khiêm hứng khới nói chuyện, nói chuyện trời đất, Tả Mạc nghe thấy hứng thú.

Hai người tốc độ không chậm, rất nhanh liền cách Đông PHù không xa.

“Tả sư huynh! Tả sư huynh!”

Tả Mạc nghe được có người gọi hắn, vừa ngẩng đầu, lại thấy vài vị ngoại môn đệ tử.

Vài vị ngoại môn đệ tử thả lỏng chút: “cuối cùng cũng tìm ra sư huynh! Chưởng môn khá

lo lắng cho sư huynh, đặc lệnh phái ta tới tìm sư huynh.”

Nói xong, bọn họ sắc mặt có chút quái dị. Trước mặt bọn họ, Tả Mạc cùng Lâm khiêm

hình thình một cặp đối lập cực kỳ mãnh liệt. Một siêu cấp mỹ nam, đứng bên một khô

lâu nửa kín nửa hở, tràng cảnh này , thực…

Tả Mạc cũng không để ý tới ánh mắt những ngoại môn đệ tử này , hắn xoay mình, viên

tinh thạch cấp 3 đưa ra trước mặt Lâm Khiêm, chậm rãi nói: “Lam huynh học thức như

hải, Tả Mạc bội phục. Viên tinh thạch này , tại hạ không dám thu. Một ngày một đêm, tiểu

đệ được lợi rất nhiều, cũng bằng công dẫn đường! Đáng tiếc tiểu đệ ít ngày nữa tham gia

khảo hạch trong môn phái, không rảnh bồi Lâm huynh du ngoạn, Lâm huynh du khoạn

vui vẻ!”

Nói xong, không chờ phản ứng lập tức nhét viên tinh thạch cấp 3 vòa tay Lâm Khiêm.

Ngoại môn đệ tử ở bên trợn tròn hai mắt, ngây ngốc nhìn viên tinh thạch cấp 3 kia.

Vẫy vẫy tay với Lâm Khiêm, Tả Mạc liền chạy về phía Vô Không sơn, vài tên ngoại

môn đệ tử định thần lại, vội vàng theo kịp.

๑_๑_๑๑_๑_๑۩۞۩

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top