Thâu Hương Cao Thủ

Chương 112: Khoáng thế cuộc chiến


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thâu Hương Cao Thủ

Giữa trường có mấy người vừa nãy chính là thấy rõ Tống Thanh Thư phía sau Lý Nguyên Chỉ, mới sẽ có vẻ vẻ mặt rất không tự nhiên. Chỉ có điều Tống Thanh Thư giờ khắc này tâm tư hơn nửa đều đặt ở tối nay đối sách mặt trên, cũng không có chú ý tới giữa trường dị thường.

"Trước tiên như vậy đi, cố ý quá tới nhắc nhở các ngươi một hồi, miễn cho ngơ ngơ ngác ngác làm mất mạng. Ta còn muốn đi những nơi khác, đi trước." Tống Thanh Thư tùy ý phất tay một cái, xoay người đi ra ngoài.

"Cung tiễn đại nhân!" Một đám người dồn dập hành lễ nói.

Lý Nguyên Chỉ đi theo Tống Thanh Thư phía sau, có mấy lần không nhịn được đều quay đầu lại đánh giá giữa trường một người thanh niên trẻ, trong ánh mắt tràn ngập cầu xin, thấy đối phương vẻ mặt kiên định mà lắc lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ rời đi, nhưng đã do tinh thần phấn chấn biến thành hồn vía lên mây.

"LLý tiểu thư, ngươi làm sao đột nhiên lại im lặng thế?​" Đột nhiên cảm thấy bên tai thanh tĩnh mấy phần, Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn Lý Nguyên Chỉ thuận miệng hỏi.

"A, có sao?" Lý Nguyên Chỉ vẻ mặt có chút bối rối, sắc mặt không tự nhiên mà nói rằng, "Người ta nào có líu ra líu ríu."

Tống Thanh Thư thấy hơi kỳ lạ nhìn nàng, có điều hắn biết tâm tư của các cô nươg thì hay biến hoá thất thường, cũng chẳng quản đến trong lòng Lý Nguyên Chỉ đang suy nghĩ gì... Tống Thanh Thư lại bắt đầu trầm tư nghĩ đến đối sách đêm nay.

Đã đến tối, Tống Thanh Thư vẫn không nghĩ ra được một sách lược nào vẹn toàn. Nhìn Đông Phương Bất Bại một thân với cái huyết bào phần phật trong gió, đứng trên đỉnh màu vàng ngói lưu ly trên, Tống Thanh Thư thầm nghĩ: "Đi một bước xem một bước, tùy cơ ứng biến đi."

Chẳng mấy chốc một vầng minh nguyệt đã cao đến giữa không trung, ánh trăng dịu dàng hất tới xuống trên người Đông Phương Bất Bại, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy rõ dung mạo vị giáo chủ ma giáo này khiến cho giang hồ thiên hạ chính phái nghe tiếng đã sợ mất mật. Thấy rõ Đông Phương Bất Bại lại là một nam nhân anh tuấn phong lưu, võ lâm nhân sĩ đến nay mới mở rộng tầm mắt.

Đông Phương Bất Bại mặt trầm như nước, đón gió đứng chắp tay, nhìn chằm chằm lên ở giữa bầu trời đang có mặt trăng soi sáng.

Tống Thanh Thư cũng đang đăm chiêu, đúng lúc này trong tầm mắt Đông Phương Bất Bại nhìn thấy một điểm đen nhỏ xuất hiện từ xa xa càng ngày càng lớn lên.

Phong Thanh Dương xuất hiện với một đạo bào thanh y, hai chân đứng thẳng bên trên lưỡi kiếm, như là cỡi gió đạp mây mà tới, mái tóc trắng bạc phơ ở lóng lánh dưới nguyệt quang, càng tôn lên nét tiên phong đạo cốt.

"Ngự kiếm phi hành? Làm sao có khả năng!" Tống Thanh Thư trong óc phảng phất kịp thời giống như vậy, ý nghĩ cấp tốc vận chuyển: Này coi là thật là thế giới võ hiệp sao, thế giới võ hiệp tại sao có thể có ngự kiếm phi hành, này không khoa học, ta nhất định là đi nhầm trường quay phim.

Quả nhiên, cung ở ngoài cũng truyền đến một trận hút vào khí lạnh tiếng, phảng phất sôi sùng sục.

Đông Phương Bất Bại cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng phản ứng không có khoa trương như là Tống Thanh Thư vậy, lúc thấy Phong Thanh Dương hạ xuống cách đó mấy trượng, thì cười nhạt nói: "Kiếm pháp Phong tiền bối thông thần, năm xưa đơn độc giao chiến cùng Nhâm giáo chủ và thập trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo, bản tọa thật sự ngưỡng mộ đã lâu.."

Bị đối phương làm nổi lên trong lòng một ít chuyện xưa, Phong Thanh Dương trên mặt hiện lên một tầng nhàn nhạt ưu thương, thở dài một hơi: "Loáng cái đã mấy chục năm qua, không nghĩ tới lão phu lần đầu hạ sơn xuống núi, trận chiến đầu tiên lại là cùng Đông Phương giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo giao thủ..."

"Từ nơi sâu xa tự có thiên ý, " Đông Phương Bất Bại trầm giọng nói, "Phong tiền bối một đời uy danh xuất phát từ trận giao chiến với Nhật Nguyệt Thần Giáo, bổn tọa hôm nay vì là Nhật Nguyệt Thần Giáo, cả gan muốn cả gốc lẫn lãi đòi lấy lại…."

Phía dưới Tống Thanh Thư xẹp xẹp miệng, trong lòng khinh bỉ nói: Nói nhảm nhiều như vậy, không phải là đi ra hỗn, sớm muộn cần phải trả sao, làm sao còn không đấu võ?

Phong Thanh Dương sững sờ, một trận trường sau khi cười xong, nói rằng: "Lão phu với kiếm pháp và chưởng pháp của Nhâm giáo chủ quý giáo từ trước đến giờ vẫn là rất khâm phục, nay nghe tiếng Đông Phương giáo chủ một thân võ công đã lâu, đã vượt xa Nhâm giáo chủ năm xưa, lão phu cũng muốn mở mang kiến thức Quỳ Hoa Bảo Điển của Đông Phương giáo chủ, có đúng là theo trong truyền thuyết quỷ thần phải biến sắc vì uy lực của võ công này.."

"Vậy thì tiến bối phải cẩn thận đấy.." Đông Phương Bất Bại nở nụ cười xinh đẹp, phút chốc biến mất ở tại chỗ.

Đông Phương Bất Bại luôn luôn có một uy thế, gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc, lúc này đột nhiên nhoẻn miệng cười, quyến rũ xinh đẹp phảng phất bách hoa, Tống Thanh Thư nhìn thấy ngẩn ngơ, thậm chí đã quên mình đang ở đây để làm gì..

Tống Thanh Thư đã quên, nhưng Phong Thanh Dương thì không quên, ông hơi lùi về sau một bước, né người sang một bên, đầu ngón tay bốc lên kiếm quyết, kiếm khí hướng về phía trước bên phải tiếp chiêu.

Một tiếng tiếng vang “ coong “ lanh lảnh qua đi, Đông Phương Bất Bại đã quay trở lại chỗ cũ, nhìn cây kim châm bị đứt gián đoạn, thay đổi sắc mặt: Đoán trước ý đồ đối phương, lấy công làm thủ, quả nhiên danh bất hư truyền."

"Các hạ thân pháp cực nhanh, đủ để có thể xưng tụng đệ nhất giang hồ." Phong Thanh Dương sắc mặt cũng trầm trọng, vừa rồi ông nhìn ra chiêu thức đối phương, liền tiên phát chế nhân đánh trước kiếm khí về đối phương, trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Đông Phương Bất Bại lại bỗng dưng biến đổi thân hình, né qua không tổn hao một sợi lông tóc.

Đông Phương Bất Bại lạnh rên một tiếng: "Vậy hãy để cho bản tọa thử xem có phải đúng là Phong tiền bối có thể mỗi chiêu đều đoán trước ý đồ đối phương..." Hai tay khẽ nhếch, cả người chấn động, vô số kim may nhất thời hướng về Phong Thanh Dương kích bắn xuyên qua.

Phong Thanh Dương lui nhanh, tay nắm kiếm quyết, thuận kim đồng hồ ở trước người tìm một đạo vòng tròn lớn, mấy chục đạo kiếm khí đột nhiên xuất hiện, như Phật đà pháp. Luân bình thường xoay tròn không thôi. Đông Phương Bất Bại kim may đ-ng vào, dồn dập đạn rơi xuống bốn phía.

Đông Phương Bất Bại cũng không hoảng loạn, hai tay trên không trung kết liễu mấy cái hư ấn, rải rác kim may phảng phất có sinh mệnh bình thường lại rung động không thôi.

"Ngự kiếm thuật?" Phong Thanh Dương cả kinh, quan sát tỉ mỉ một phen, mới nhìn rõ mỗi cái kim may mặt sau đều quấn quanh một cái vi như bộ lông dây nhỏ.

Đông Phương Bất Bại hai tay run lên, kim tiêm đã dồn dập xen vào Phong Thanh Dương bốn phía quá cùng điện nóc nhà ngói lưu ly bên trong, đầy trời mái ngói rất nhanh sẽ đem Phong Thanh Dương thân hình chôn vùi.

Đa Long nhìn ra vui vẻ, đang muốn cùng Tống Thanh Thư nói chuyện, vậy mà nóc nhà truyền đến một trận lanh lảnh nổ vang, quay đầu lại nhìn tới, chỉ thấy mái ngói bên trong mấy chục đạo sắc bén kiếm khí bắn nhanh ra, đem ngói lưu ly xây 'Nhộng' cắt chém đến vụn vặt.

Đông Phương Bất Bại cũng không có ý định dùng chỉ là ngói lưu ly nhốt lại Phong Thanh Dương, chỉ là dùng trở ngại Phong Thanh Dương tầm mắt chốc lát, nhân cơ hội nghiêng người mà lên, quay chung quanh Phong Thanh Dương quanh thân vài thước không gian cướp công lên.

Phong Thanh Dương một chiêu không cẩn thận, rơi vào bị động cũng : nhưng không hoảng loạn, bốc lên kiếm quyết từng chiêu hóa giải đối phương thế tiến công.

Còn lại quan chiến chi người đã hoàn toàn không thấy rõ Đông Phương Bất Bại bóng người, chỉ thấy đầy trời đều là đỏ ảnh, do bốn phương tám hướng xung kích Phong Thanh Dương mà đi.

Phong Thanh Dương động tác cũng rất nhanh, mỗi một lần đều có thể hoàn mỹ sớm hóa giải Đông Phương Bất Bại thế tiến công, chỉ tiếc Đông Phương Bất Bại tốc độ quá nhanh, hắn tiên cơ đã mất, vẫn không có cách nào chuyển tích cực phòng thủ làm chủ động tiến công.

"Tại sao Phong thái sư thúc động tác chậm như thế, mà lại có thể hóa giải thế công kích rất nhanh của Đông Phương Bất Bại?." Ở Hạ Thanh Thanh trong mắt, Đông Phương Bất Bại tốc độ đã sắp đến cực hạn, nàng liền đỏ ảnh đều sắp không thấy rõ; nhưng Phong Thanh Dương mỗi một chiêu mỗi một thức thong thả đến cực hạn, nàng trái lại có thể thấy rất rõ ràng.

"Bởi vì hai người công lực quá cao, quay cuồng đánh tứ phía mới làm cho Viên phu nhân sinh ra ảo giác như vậy, thật sự thì Phong tiền bối ra chiêu cũng nhanh tương đương... . ."

Tống Thanh Thư quay đầu lại giải thích, đột nhiên chú ý tới một bên Lý Nguyên Chỉ hồn vía lên mây, cũng không có xem hai người quyết đấu, không khỏi cười nói: "Lý tiểu thư, ngươi không phải vẫn nằng nặc cầu ta mang ngươi đến xem trận đấu này sao? Tại sao hiện tại không có nhìn xem, phải biết trận quyết đấu này một khi bỏ qua, thì đừng có mong bao giờ có thể gặp lại....". ."

Nói nói, một loại giống thành quen biết cảm giác để Tống Thanh Thư nụ cười im bặt đi, trong lòng đột nhiên né qua một đáng sợ ý nghĩ. Vào lúc này, Đa Long tiến tới, thấp giọng nói rằng: "Tống huynh đệ, hai người bọn họ hiện tại rơi vào giằng co, ngươi nếu là ra tay, tất có thể quyết định chiến cuộc. . ."

Tống Thanh Thư vung tay lên, ngăn lại Đa Long tiếp tục nói, nhìn tâm sự nặng nề, rõ ràng thần du vật ở ngoài Lý Nguyên Chỉ, lại nghĩ tới trước Niêm Can Xử những kia vẻ mặt quái lạ môn phái đệ tử, tự lẩm bẩm: "Hán tử mập, đạo nhân cụt một tay, huynh đệ dong bào thai, gã gù... ."

"Nguy rồi!" Tống Thanh Thư bây giờ mới nhớ tới những người kia là ai, chẳng qua là bởi vì trong thời hiện đại hắn lại rất không thích nguyên tác Thư Kiếm Ân Cừu Lục, nên đối với nhân vật ở bên trong cũng nhớ rỏ, vây giờ mới nhớ đến những người kia rõ ràng chính là các đương gia của Hồng Hoa hội.

Tên mập Triệu Bán Sơn, cụt một tay là Vô Trần đạo nhân, song bào thai là Hách Chi, Bá Chi huynh đệ, gã gù là Chương Tiến... hình tượng trong đầu hắn những nhân vật này càng ngày càng rõ ràng…

Vội vã vận lên Đạp Sa Vô Ngân, hướng về Càn Thanh Môn chạy đi, liền Đông Phương Bất Bại cùng Phong Thanh Dương quyết đấu cũng không tâm tư nhìn, một bên chạy một bên thầm hận: "Chính mình nhất thời bất cẩn, không có hoài nghi, đem bọn họ mang vào trong cung. Hồng Hoa hội làm ra cái gì gọi là phản Thanh phục Minh! Nếu như Khang Hi bị bọn họ làm thịt, chính tay hắn dẫn bọn họ tiến cung, chắc chắn là cũng sẽ bị Thanh đình cho là đồng đảng, khắp thiên hạ truy nã truy sát…con bà nó…!"

Lý Nguyên Chỉ thấy Tống Thanh Thư hướng về thâm cung chạy đi, nhất thời hoàn toàn biến sắc, cũng vận lên khinh công đuổi tới.

Nhìn hai người rời đi bóng người, Hạ Thanh Thanh rơi vào trong sương mù, quay đầu lại nhìn một chút quá cùng điện trên quyết đấu hai người, do dự một chút, vẫn là dừng lại ở tại chỗ.

Đa Long thấy Tống Thanh Thư không có để ý tới mình, trong lòng một cơn tức giận dâng lên, nhưng khi thấy Tống Thanh Thư biến sắc vội vàng phóng người về phía Càn Thanh môn chạy đi, trong lòng gã hồi hộp, vội vã hỏi tên đội trưởng đội thị vệ:: "Ngày hôm nay cái nào một tốp huynh đệ phụ trách bảo vệ hoàng thượng?"

"Bẩm Đa đại nhân, là Triệu Tề Hiền và Trương Khang Niên..." Thị vệ vội vã trả lời.

"Chỉ có đội của hai người bọn họ thôi sao?" Đa Long cả kinh nói.

"VVì để phòng bị kinh thành bị cao thủ nhập cung quấy rối, hoàng thượn ra lệnh phần lớn ngự tiền thị vệ đều được phái đến các khu vực phụ cận Tử Cấm thành phụ trách.." Thị vệ nhỏ giọng mà đáp.

Đa Long sợ hãi cả kinh: "Hoàng thượng làm như vậy quá mạo hiểm."

"Đa đại nhân không cần phải lo lắng, " thị vệ cười nói, "Chúng ta bảo vệ ngoại vi như tấm lưới sắt, một con ruồi đều không bay lọt vào được, thì hoàng thượng làm gì có nguy hiểm từ đâu tới, huống chi nghe nói kề cận hoàng thượng còn có một cao thủ tuyệt thế vẫn ở trong bóng tối bảo vệ."."

"Cao thủ tuyệt thế cái con mẹ ngươi…, " Đa Long cũng không biết Quỳ Hoa lão tổ tồn tại, "Lão tử là tổng quản ngự tiền thị vệ, làm sao mà không biết còn có cao thủ nào sắp xếp ở cạnh hoàng thượng? Nguy rồi, các ngươi theo ta đi cứu giá….."

Nhớ tới Tống Thanh Thư rời đi thì lo lắng dáng dấp, Đa Long càng nghĩ càng sợ, vội vã bắt chuyện thủ hạ hướng về Càn Thanh Môn chạy đi.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top