Thần Y Đích Nữ

Chương 279: Cho cơm và xin cơm


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Thần Y Đích Nữ

Chương 258: Cho cơm và xin cơm

! --Go -- >

Vương Lâm tố cáo Phượng Vũ Hoành: “Năm qua, chúng ta Bách Thảo Đường sát vách kia chủ nhân gian tiệm ăn nhỏ phải đi về quê nhà, nói là quá năm sẽ không tưởng lại về kinh thành. Tiểu nhân là muốn xin chỉ thị với chủ nhân, xem có thể hay không mua tiệm ăn ấy, chúng ta đổi thành tiệm dược thiện như thế nào?”

Phượng Vũ Hoành mắt sáng ngời, “Vương Lâm, ý tưởng này của ngươi thực không tồi.”

“Chủ nhân ý định đồng ý?”

Phượng Vũ Hoành nói: “Mua xuống là không có vấn đề, mở tiệm dược thiện chủ ý cũng thật hảo. Nhưng này tiệm không thể nói mở liền mở, ngươi phải lấy ra chút ý nghĩ thành thục đến.”

Vương Lâm lại nói: “Tiểu nhân là nghĩ như vậy, vì trong ngày thường đến Bách Thảo Đường xem bệnh người đi mua thuốc thường sẽ hỏi một số phương thuốc dược thiện, có còn cầm toa thuốc đại phu khác viết tới bốc thuốc, người thường xuyên qua lại cũng không thiếu. Nếu như chúng ta có thể tự mình mở tiệm dược thiện, ngay Bách Thảo Đường sát vách, đây chẳng phải càng phương tiện? Thế nhưng chúng ta phối dược thiện càng ổn thỏa, mọi người ăn cũng yên tâm. Mặt khác vốn có đầu bếp và tiểu nhị cũng có thể lưu lại, cái gì cũng có sẵn.”

Phượng Vũ Hoành cân nhắc trong chốc lát, nói “Nhà tiệm ăn ấy ta cũng từng nhìn, địa phương vừa phải, nhưng làm dược thiện là đủ. Ta kiến nghị chỉ làm loại cháo, không làm khác, mỗi ngày không cần nhiều, chỉ mở nửa ngày. Còn có, ngươi phải lại suy xét quý phụ nhân và tiểu thư muốn bổ thân lại không tiện ra ăn cơm, người nhiều tiền thế, tích mệnh.”

Hoàng Tuyền đều nghe vui rồi, “Tiểu thư, ngài cũng xem như thiên kim quan gia.”

Phượng Vũ Hoành bĩu môi, “Ta có thể đi ra, các nàng có thể sao? Vương Lâm ta thấy nếu không thế này, ngươi có thể phối tốt dược thiện nguyên liệu nấu ăn, bán ra theo phần, để các tiểu thư, phu nhân mua về chính mình nấu cháo, một bao nhỏ chính là một bữa, ăn cũng phương tiện.”

Vương Lâm gật đầu liên tục, “Không dối gạt chủ nhân nói, chưởng quỹ tiệm ăn ấy trong âm thầm cùng tiểu nhân nói qua, hi vọng chúng ta mua tiệm ăn ấy, hắn cũng lại giảm bớt sức đi đàm luận với người khác.”

“Được, ngươi đi làm thôi. Ta vẫn là câu nói kia, ngươi phải nhiều để ý bồi dưỡng thêm người cho ta, y hệt lần trước Tiêu châu mở Bách Thảo Đường vậy, không chừng lúc nào lại muốn tại những địa phương khác mở, ta hội bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đòi người với ngươi.”

Vương Lâm nói “Chủ nhân yên tâm, dưới bàn tay ta mang theo những người này đây, đừng nói là chưởng quỹ, chính là muốn tiểu nhị cũng có thể rút ra được.”

Phượng Vũ Hoành đối Vương Lâm rất thoả mãn, người này không chỉ trung thành, đầu óc cũng đủ, một lòng một dạ vì Bách Thảo Đường suy nghĩ, cũng khiến nàng bớt đi rất nhiều tâm tư.

Nàng tại Bách Thảo Đường xem bệnh nửa ngày, đến khi buổi trưa mới lại dẫn Hoàng Tuyền rời khỏi. Hai người tìm một tiệm ăn định ăn một chút gì ở bên ngoài, hầu bàn đồ ăn vừa mới bưng lên, tức thì nhìn thấy ngồi cạnh cửa cái tiểu hài nhi khoảng năm, sáu tuổi, đang mắt ba ba nhìn hai chân gà trên bàn các nàng nuốt nước miếng.

Phượng Vũ Hoành không chịu nổi thế này, cùng chưởng quỹ muốn một tờ giấy dầu, bao một cái đùi gà đưa cho Hoàng Tuyền: “Bị (cho) tiểu hài tử kia cầm ăn.”

Hoàng Tuyền gật đầu, nghĩ một lát, lại cũng đổ cơm trong chén mình vào trên giấy dầu ấy, thêm vào cùng đưa đi cho đứa nhỏ này.

Có thể hài tử không ăn, chỉ nhét giấy gói kỹ vào trong ngực, lại bắt đầu ngồi xổm ở tại chỗ nhìn trên bàn khác.

Tiếc thay, không còn người hảo tâm đồng ý bố thí gì đó cho nàng, trong ánh mắt của hài tử toát ra thất vọng đến.

Phượng Vũ Hoành cùng Hoàng Tuyền nói: “Ngươi đoán một chút xem, đứa nhỏ này vì sao bản thân không ăn, phải thu lại?”

Hoàng Tuyền nghĩ một lát, nói “Hẳn là muốn lưu cho người khác, có lẽ người nhà của nàng giống như nàng lưu lạc đầu đường, nàng suy nghĩ nhiều muốn một số cơm nước mang về ăn chung.”

“Nhưng nàng chẳng phải ăn mày.” Phượng Vũ Hoành chỉ đứa nhỏ này, lại nói: “Nàng mặc dù mặc có cũ nát, thế nhưng chỉ là rách và cũ mà thôi, không hề bẩn. Ngươi xem xiêm y kia, màu sắc xác thực phai không được, nhưng rõ ràng cho thấy tắm rất nhiều lần. Ngươi suy nghĩ một chút những tên ăn mày trên đường mặt và tóc, lại nhìn mặt và tóc nha đầu này, nơi nào có bẩn?”

Hoàng Tuyền lúc này mới chú ý tới những chi tiết này, suy nghĩ thêm, “Tiểu thư nói đúng, nếu như là cái ăn mày vừa bẩn vừa thối, hầu bàn đã sớm đuổi người đi, sao có thể cho phép nàng ngồi lâu ở cửa thế.”

Phượng Vũ Hoành vẫy tay gọi hầu bàn tới, nói với nàng: “Lấy thêm năm chiếc đùi gà, mặt khác lại thêm mấy bàn thức ăn ngon của các ngươi.”

Tiểu nhị cứng lưỡi, “Hai vị ăn được nhiều như vậy?”

Hoàng Tuyền vỗ bàn một cái —— “Cho ngươi đi ngươi cứ đi, ăn không hết chúng ta đóng gói mang đi a! Chúng ta là cảm thấy ngươi đồ trong tiệm ăn ngon, lúc này mới thêm nhiều chút.”

Tiểu nhị nhanh chóng cười theo, một bên tạ các nàng có thể thích ăn món ăn trong điếm, một bên vội vàng đi phân phó bếp sau.

Chợt nghe Hoàng Tuyền lại kêu la: “Cơm lại cho ta cầm một chén a!”

“Yes Sir~!”

Phượng Vũ Hoành căn dặn Hoàng Tuyền: “Trước tiên gặm đùi gà, chúng ta mau ăn, ăn xong rồi theo ta đi một nơi.”

Tiểu nhị rất mau đưa hoàng tuyền cơm đã bưng lên, hai người bắt đầu cúi đầu ăn cơm. Chờ nấu món ăn mới bưng lên sau khi, các nàng đều ăn xong.

Hoàng Tuyền trực tiếp phân phó hầu bàn đóng gói, Phượng Vũ Hoành lại mặt khác gọi cũng đựng thật nhiều cơm.

Hầu bàn đều hồ đồ rồi, món ăn trong điếm của bọn hắn lúc nào được người thích thế này? Nhìn vị tiểu công tử thanh tú cả cơm cũng thích, trực tiếp xếp vào ròng rã một nồi.

Phượng Vũ Hoành nhìn ra nghi ngờ của hắn, lười phải giải thích, trực tiếp ném một thỏi cả ngân đi qua, thành công lấp miệng tiểu nhị.

Hai người ra ngoài, mang theo đóng gói cơm nước lên xe ngựa, đến khi xe ngựa đã đi qua một con đường, Phượng Vũ Hoành đây mới gọi là phu xe dừng lại, sau đó đối Hoàng Tuyền nói “Ngươi trở lại, mang tiểu cô nương kia lên xe ngựa.”

Hoàng Tuyền biết nàng tâm ý, nhanh chóng liền xuống xe, bước nhanh đi trở về.

Không nhiều chỉ chốc lát, cái kia tiểu hài đáng thương ngồi cạnh cửa tiệm ăn đã bị mang lên xe ngựa.

Tiểu cô gái có chút sợ hãi, nhìn Phượng Vũ Hoành cùng Hoàng Tuyền không biết nên nói cái gì, nghĩ một lát, ấy mà quỳ xuống cho các nàng dập đầu, sau đó mới nhút nhát mở miệng nói: “Cảm ơn hai vị ân nhân đùi gà và cơm.” Nói chuyện, cái mũi liền hít hít, trong xe mùi thơm của thức ăn từng trận truyền đến, tiểu cô nương thèm ăn thiếu chút nữa thì không chảy ra nước miếng.

Hoàng Tuyền cười cười sờ sờ nàng đầu, “Ngươi tên là gì?”

Tiểu cô nương đáp: “Ta gọi Thủy Linh.”

“Thủy Linh.” Phượng Vũ Hoành nghiêng đầu hỏi nàng: “Ngươi mỗi ngày đều ngồi xổm ở tiệm ăn cửa chờ nhân gia chủ động cho ngươi ăn?”

Thủy Linh gật đầu: “Ân.”

Hoàng Tuyền chỉ không rõ, “Tại sao không chủ động đi theo người muốn?”

Thủy Linh nói: “Như vậy thì ta thành xin cơm, thế nhưng Thủy Linh không muốn làm ăn mày.”

“Vì sao?” Phượng Vũ Hoành cũng có chút kỳ quái, “Như ngươi vậy chờ người chủ động bị (cho), cùng chính ngươi mở miệng muốn, có cái gì khác nhau chớ?”

Thủy Linh còn nói: “Có khác nhau. Nhân gia chủ động bị (cho), không coi là ta muốn, thì sẽ không bị tính thành ăn mày. Ở trên con phố này, ăn mày cũng có người quản, gì đó mình muốn (xin) tới không thể ăn, cũng không thể tự mình mang đi chỗ khác, phải lấy đến địa phương thống nhất giao cho người cấp trên phân công.”

Phượng Vũ Hoành đã hiểu, đây là đội ăn mày.

“Kia đồ vật của ngươi là phải mang về cho ai?” Nàng lại hỏi.

“Bị (cho) có nhiều người.” Thủy Linh cúi đầu, có chút nức nở nói: “Nơi chúng ta ở có thật nhiều hài tử giống như ta không cha không mẹ, có hai cái tỷ tỷ đang chăm sóc chúng ta. Trước đây có người bị (cho) đưa ăn, sau này thì không đưa nữa, chúng ta đói, cho nên mới đi ra chờ người khác bị (cho).”

Phượng Vũ Hoành tâm tư hơi động, đây dường như là kết quả nàng muốn. Vì thế nói với đứa nhỏ này: “Mang ta đi nơi các ngươi sống, ta đóng gói những thức ăn này định muốn cho các ngươi.”

“Thật sự?” Thủy Linh trợn to mắt, dường như không thể tin được.

Phượng Vũ Hoành gật đầu, “Thật, đi nói địa chỉ cho bá bá phu xe, chúng ta bây giờ liền đi.”

Nếu như không đoán sai, chỗ ở đứa nhỏ này hẳn là một chủng loại cô nhi viện tồn tại, Phượng Vũ Hoành cũng là trong quán ăn lúc ăn cơm nảy sinh ý nghĩ bất chợt, nếu như có thể để nàng tiếp tế một nhà cô nhi viện, nàng liền có thể bồi dưỡng những hài tử này, nàng hành y cần nhân thủ, mạng lưới tình báo cũng cần nhân thủ. Tại thời đại tin tức giao thông cũng không phát triển này, người, thật sự rất trọng yếu.

Cưỡi xe ngựa gần nửa canh giờ, cuối cùng là tại trước cửa một tòa viện thành bắc ngừng lại.

Này sân không mới cũng không cũ, rất lớn, hẳn là mỗ gia đình giàu có để lại.

Thủy Linh lôi kéo hoàng tuyền tay nói: “Chính là chỗ này, ca ca tỷ tỷ, mời vào đến.”

Phượng Vũ Hoành mặc nam trang, tự nhiên là bị gọi thành ca ca. Nàng cũng không giải thích, đi theo Thủy Linh tiến vào viện. Phía sau phu xe cũng vội vàng xách đồ ăn trong mái hiên xe xuống dưới, chia hai chuyến đưa vào.

Phượng Vũ Hoành đi vào lúc, trong sân đang có vài cái cùng Thủy Linh gần như thông thường đại hài tử tại ôm chậu nước giặt quần áo, hai cái cô nương lớn tuổi chút từng cái từng cái phủ trên dây cao.

Hai cô nương kia thoạt nhìn cũng chẳng qua bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dạng không tính hoàn mỹ, nhưng cũng xứng được một câu thanh tú, quần áo đều cũ có phai màu, cũng như thế rửa đến sạch sành sanh.

Trong ngày mùa đông lãnh, tiểu hài giặt quần áo đông lạnh tay nhỏ đỏ bừng, rửa lập tức muốn dừng lại đến xoa xoa, có thậm chí đều sinh nứt da, nhưng cũng nhịn đau tiếp tục thò vào nước.

Thủy Linh khi trở về, tiểu hài trong viện đầu tiên là mang đầy hi vọng nhìn nàng, sau đó lại phát hiện đi theo phía sau nàng một vị công tử trẻ tuổi cùng tiểu thư, không khỏi sửng sốt một chút đến.

Cô nương phơi xiêm y cảm thấy bầu không khí hình như có dị thường, nhanh chóng quấn tiến lên phía trước nhìn, vừa xem thấy cũng có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc mà hỏi đi: “Hai vị tới đây, thế nhưng có chuyện gì sao?”

Phượng Vũ Hoành cười cười, chủ động tiến lên một bước, “Vị cô nương này, hữu lễ.” Nàng làm một lễ chắp tay, đến cũng thực sự như một vị công tử văn nhã, trêu đến cô nương kia nhanh chóng cúi người hoàn trả lễ. Chợt nghe nàng còn nói: “Lúc chúng ta ăn cơm trong quán ăn gặp phải Thủy Linh, nghe nàng nói tình huống của các ngươi, đã gói một số cơm nước trở lại, cũng không biết các ngươi ở đây có bao nhiêu người, có đủ ăn hay không.”

Vừa nghe nói có cơm nước, bọn nhỏ ánh mắt sáng lên, tiếp nhị liên tam có người từ sân bốn phương tám hướng chạy đến. Phượng Vũ Hoành gây sự chú ý nhìn lại, bớt đến cũng có gần ba mươi số người.

“Xem ra thật vẫn không đủ.” Nàng cười khổ, từ trong tay áo lấy ra hai thỏi ngân tử (bạc) giao cho phu xe, “Ngươi đi tìm tiệm ăn gần đây, để cho bọn hắn làm chút ăn đưa đến nơi đây, liền làm theo phân lượng những hài tử này, nếu như có thể cũng mang một chầu đêm này càng tốt hơn.”

Phu xe gật đầu, không nói gì, vội vã đi.

Thủy Linh vui vẻ nhảy dựng lên, lôi kéo hai cái cô nương trưởng thành giới thiệu với nàng: “Vị này chính là Phù Tang tỷ tỷ, vị này chính là Thiên Đông tỷ tỷ, chúng ta trong ngày thường đều dựa vào hai vị tỷ tỷ chiếu cố, vị này...” Nàng muốn cho Phù Tang và Thiên Đông giới thiệu Phượng Vũ Hoành, lại phát hiện mình căn bản không biết Phượng Vũ Hoành là ai.

Hoàng Tuyền chủ động mở miệng nói: “Vị này chính là thiếu gia nhà ta, cũng là Bách Thảo Đường đại phu xem bệnh Nhạc Vô Ưu. Ta là nha hoàn của nàng, ta gọi Hoàng Tuyền.”

Phượng Vũ Hoành rất loại giới thiệu này thoả mãn.

Bách Thảo Đường tiếng tăm quá lớn, Phù Tang và Thiên Đông vừa nghe nói là Bách Thảo Đường đại phu xem bệnh, lập tức bắt đầu vui vẻ, liên tục hướng Phượng Vũ Hoành hành lễ, chợt nghe phù tang nói “Ngưỡng mộ đã lâu Vô Ưu công tử đại danh, công tử hôm nay có thể đi tới nơi này đã là chúng ta phúc khí, lại xài bạc cho các đứa trẻ chuẩn bị cơm nước, cái này thật là...”

“Thật quá tốt đây!” Có tiểu hài tử bắt đầu kêu gào, dồn dập tiến lên vây nhốt Phượng Vũ Hoành.

Còn không đợi Phượng Vũ Hoành nói với bọn trẻ hơn mấy câu, chỉ thấy phu xe vừa mới rời đi mua cơm lại hồi đến, sắc mặt rầu rĩ nói “Chủ tử, bên ngoài đến đây một đội quan binh!”

Vừa nói xong, chợt nghe viện cửa lớn rầm một tiếng bị người từ ngoài phá tan, một đội quan binh lập tức tràn vào!

! --Ov E -- >

258-cho-com-va-xin-com/1071010.html

258-cho-com-va-xin-com/1071010.html

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top