Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tân Nương Khó Làm
Chớp mắt đã sắp tới thanh minh, người nhà Văn gia trên dưới lại bắt đầu trở nên bận rộn, đại sự hàng đầu chính là thêm Quý Lễ vào gia phả của Văn gia. Quý Lễ đổi tên, báo lên triều đình, hiển nhiên dẫn tới một cơn sóng to dữ dội, nhưng Thánh thượng lại không hề nói gì, trái lại còn ủy thác trọng trách cho Quý Lễ, vừa bước vào quan trường đã đảm nhiệm chức vụ trong Đại Lý Tự, chuyện phụ trách tư pháp, có thể thấy được Thánh thượng trọng dụng thế nào. Cứ thế, Văn gia càng phải xem trọng hắn, tiết thanh minh chẳng qua là thêm một cái tên vào gia phả thôi nhưng vẫn huy động nhân lực mời vài trị trưởng bối trong tộc từ Tô Châu đến chứng kiến.Mọi việc trong tiết thanh minh vẫn như cũ, ngoài mặt do Thái phu nhân dặn dò nhưng trên thực tế sắp xếp vẫn thông qua Văn phu nhân, hiển nhiên Thái phu nhân đã ưng thuận để bà tự lo liệu tất cả việc này. Thời gian qua, Ngô thị vẫn luôn kiên nhẫn chờ Văn gia an bày thỏa đáng cho mình, nhưng không ngờ căn bản không có ai hỏi tới bà. Bà cảm thấy Văn gia ít ra cũng phải cho bà một danh phận chính thức chứ, hiện giờ nhóm nha hoàn hầu hạ đều gọi bà một tiếng “Ngô di nương”, nhưng tóm lại vẫn có cảm giác danh không chính ngôn không thuận. Có điều nếu bảo bà chủ động mở miệng lên tiếng thì bà lại không làm được, huống chi hiện tại tất cả mọi sự đều do Văn phu nhân sắp xếp, đương nhiên bà không cam lòng cúi đầu trước mặt người này.Sở dĩ Ngô thị cảm thấy mình danh không chính ngôn không thuận còn vì một nguyên nhân rất quan trọng, chính là thái độ của Văn Yển Chi đối với bà. Từ khi bà bước vào Văn gia tới giờ, Văn Yển Chi chưa từng xuất hiện. Mặc dù không hi vọng Văn Yển Chi lại sủng ái bà, dù gì bà cũng đã không còn trẻ trung xinh đẹp, nhưng bà phát hiện Văn Yển Chi cho dù không đến gặp bà thì bên cạnh cũng không hề có nữ tử nào khác bầu bạn.Ngô thị gặp được Văn Yển Chi khi còn trẻ, lúc ấy chỉ cảm thấy ông là người phong lưu phóng khoáng, nhưng hiện tại xem ra hình như không phải như vậy. Bà cho rằng Văn Yển Chi phong lưu thành tính, bây giờ không thích mình nhất định là vì mình hoa tàn ít bướm, nhưng như vậy thì tóm lại ông nên có thị thiếp khác trẻ trung mỹ mạo mới phải, nhưng nhìn tới nhìn lui lại phát hiện không có.Ngô thị thấy rất mất mát. Loại cảm giác này không phải vì Văn Yển Chi chưa từng tới gặp mình, mà vì bà cảm thấy bản thân căn bản không hiểu người mà nhiều năm như vậy vẫn luôn trông chờ. Vị công tử trẻ tuổi khi xưa tình cờ gặp gỡ đưa tay ra cười với bà, anh tuấn kiệt xuất, sáng rọi tựa vầng dương, hiện giờ đến Văn gia mới phát hiện người đó căn bản không phải là Văn đại nhân lúc trước kia.Có lẽ, niềm an ủi duy nhất của bà chính là Quý Lễ. Ít ra, hiện tại nhờ mối quan hệ với Quý Lễ mà toàn bộ trên dưới Văn gia đều hết mực cung kính đối đãi với bà nên suy nghĩ vừa chợt lóe lên trong đầu cũng tiêu tan. Đã ở độ tuổi này còn trông mong thế nào nữa chứ?Ngày thanh minh, sáng sớm nha hoàn đã ăn mặc trang điểm tề chỉnh cho bà, mời bà đến tiền sảnh, nói trưởng bối trong tộc và tiên sinh phụ trách bổ sung gia phả đều đã tới. Lúc nha hoàn nói chuyện rất cung kính, rõ ràng đang lấy lòng Ngô thị, đáng tiếc không thấy Ngô thị có bất kỳ biểu hiện hứng khởi nào, thậm chí còn có phần lúng túng.Mọi người đều đã có mặt tại tiền sảnh, Văn Yển Chi trình bày sơ lược thân thế của Quý Lễ cho các trưởng bối trong tộc, họ cũng không biết nên nói gì cho phải. Loại chuyện thế này chung quy không vẻ vang gì, nhưng địa vị thân phận Quý Lễ hiện tại không tầm thường, cộng thêm Văn Yển Chi bây giờ vẫn đang làm quan trong triều, họ cũng không tiện lên tiếng, cuối cùng đành cười ha ha qua quít nói mấy lời đại loại như mọi chuyện đều đã qua, sau này tất cả đều là người một nhà vân vân.Nữ giới có mặt ngày hôm nay cơ hồ chỉ có ba người là Thái phu nhân, Văn phu nhân cùng với mẫu thân thân sinh của Quý Lễ là Ngô thị, còn các con dâu Ngọc Chi Kim thị không có mặt, chỉ có huynh đệ Văn Chiêu Lăng và Văn Chiêu Dã. Quý Lễ ngồi cạnh hai huynh đệ họ, theo lệ cũ chừa một vị trí cho lão tam Thúc Toàn.Thái phu nhân nói dăm câu xã giao, sau đó tiên sinh bổ sung gia phả hỏi tên Ngô thị cùng quê quán, đang thêm tên họ bà ấy vào gia phả. Tâm tình vốn có chút thấp thỏm của Ngô thị ít nhiều được trấn an, giống như một người quanh năm suốt tháng lưu lạc bên ngoài đột nhiên tìm được chốn về của mình.Văn Chiêu Lăng cũng mới thành thân chưa lâu, tên Ngọc Chi vẫn chưa được ghi vào nên nhân cơ hội này cũng bổ sung, cuối cùng mới ở phần con nối dõi bên dưới tên của Văn Yển Chi chuẩn bị viết tên Quý Lễ. Văn phu nhân đứng cạnh Thái phu nhân, tiên sinh bổ sung gia phả ngồi bên dưới cách một khoảng không xa, thấy ba chữ “Văn Chiêu Tiễn” trong gia phả thì ánh mắt hơi tối đi, cụp mắt không nói lời nào. Thái phu nhân duỗi tay vỗ vỗ tay bà, khẽ thở dài. Văn phu nhân ngước mắt gượng cười với bà, vừa quay đầu đã thấy Văn Yển Chi đang nhìn bà, lại dời mắt tiếp tục chăm chăm nhìn bàn tay đang viết chữ của tiên sinh ghi gia phả.Ai biết tiên sinh ấy vừa viết một chữ “Văn” thì bên cạnh bỗng truyền tới một tiếng rên như thể bị kiềm nén, ai nấy đều quay sang, Ngô thị ôm ngực không ngừng thở gấp, trán cũng rịn đầy mồ hôi.Quý Lễ vội chạy tới đỡ bà, sắc mặt cũng trắng bệch, “Nương, người sao vậy?”Văn phu nhân thấy tình hình không ổn, nhanh chóng kêu người đi mời đại phu. Trong sảnh nhất thời hỗn loạn, các trưởng bối trong tộc ngơ ngác nhìn nhau, tiên sinh ghi gia phả cũng tạm ngưng động tác, những người có mặt đều lo lắng nhìn Ngô thị.Ngô thị vỗ vỗ tay Quý Lễ tỏ ý bảo hắn yên tâm, thở hổn hển vài lần mới lên tiếng, “Có lẽ tuổi già vô dụng, con không cần lo lắng.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.