Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tái Sinh
Thường Tận rời khỏi Ma giới, lững thững bước về phía nghĩa trang Phường Tín. Sức lực nàng đang giảm xuống không phanh. Vốn dĩ việc một người phàm xâm nhập vào Ma giới đã là điều không thể. Huống hồ nàng còn ở đó suốt ba ngày ba đêm, lang thang khắp chốn mới tìm được đến chỗ Huyết Vũ.Nếu không nhờ viên tiên đơn mà Đoạn Ân thần y cho nàng, Thường Tận ngay cả lối vào Ma giới cũng chẳng thể nhìn thấy. Trừ khi là linh hồn người chết, bằng không sẽ không thể tìm được Quỷ môn quan bằng mắt thường.Đáng lý ra Thường Tận nên có linh lực vì nàng mang trong mình dòng máu của Ma Tôn. Thế nhưng trái lại, nàng phải dùng đến thuốc tiên mới có thể tạm thời nhìn thấy linh hồn người chết cũng như chống lại được nguồn âm khí mãnh liệt nơi Ma giới.Bằng cách lần theo hướng đi của những âm hồn đã khuất, Thường Tận thành công tìm ra lối vào Ma địa. Nơi đây âm khí ngút trời, nhiều điều quỷ dị, nàng nhất thời không thể thích nghi được. Ngay cả tiên dược mà Đoạn Ân thần y cho nàng cũng không mấy tác dụng. May sao chiếc vòng Hắc thạch của mẹ nàng trong cơn nguy khốn đã tỏa ra một nguồn năng lượng mạnh mẽ bảo vệ Thường Tận an toàn trong suốt ba ngày ở đây.Sau khi rời khỏi Ma giới, nàng bị dương khí đột ngột bao lấy, cho nên liền cảm thấy tức ngực, khó thở vô cùng. Nàng vận hết chút sức lực còn lại, cố gắng lết thân thể gầy guộc của mình về phía nghĩa trang, nơi mộ phần mẹ nàng đang tại vị. Vừa tới nơi, nàng như ngã khuỵu xuống. Chỉ mới ba ngày không đến thăm, cỏ xanh đã phủ kín ngôi mộ. Trong khi đó, bia mộ sớm đã nhuộm một màu đất, trên bề mặt còn xuất hiện vài vết nứt. Cũng đúng thôi, bởi một ngày ở âm giới bằng một năm ở phàm trần. Thời gian thấm thoát trôi qua như một giấc mộng.Thường Tận quỳ xuống ngay ngắn, chắp hai tay lại, miệng thì thầm một cách yếu ớt."Mẹ à, hôm nay con đã đi gặp cha. Con xin lỗi vì đã không nghe lời mẹ. Con chỉ là hơi hiếu kỳ một chút. Người đã sinh ra con, người đã khiến mẹ đau lòng suốt từng ấy năm, rốt cuộc là kẻ thế nào. Hôm nay cuối cùng con cũng biết. Tuy nhiên, từ nay về sau, con hứa sẽ không gặp lại ông ấy nữa. Mẹ yên tâm, con gái có thể tự chăm sóc cho bản thân mình. Dù phía trước có bao nhiêu khó khăn cách trở, con cũng sẽ mạnh mẽ bước tiếp."Nói rồi nàng cúi xuống, dập đầu hành lễ. Trước khi rời đi, nàng quay lại nhìn ngắm ngôi mộ lần cuối. Nàng đang đi đến một nơi rất xa, không biết bao giờ mới có thể quay lại: Bạch Mã Sơn.Từng có một nam nhân tên Trần Lam Hạc mời nàng đến đó gia nhập Tu chân giới. Nàng khi ấy thản nhiên cự tuyệt vì ở bên nàng còn có mẫu thân. Cho dù người khác có mời chào hấp dẫn như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng chẳng mảy may động lòng. Nhưng bây giờ thì khác, nàng một thân một mình, không người thân thích. Thế giới rộng lớn này không có chỗ cho nàng dung thân. Chi bằng đến Tu chân giới, biết đâu nàng có thể tìm thấy nơi thuộc về mình.Vốn dĩ Thường Tận cũng chẳng biết Tu chân giới là gì, cho đến khi tình cờ được nghe một người gánh hàng rong trên phố kể chuyện, rằng ở nơi kia rất xa xôi về hướng bắc, ngự một ngọn núi tên Bạch Mã. Ở nơi đó, những vị cao nhân đắc đạo chiêu mộ người hiền từ tứ phương, lập nên Tu chân giới. Bọn họ ngoài học võ, còn học đạo nghĩa làm người. Ba mươi năm trước, khi người gánh hàng rong vẫn chỉ là một cậu bé ba tuổi, cha mẹ của ông được một vị chân nhân cứu giúp, nhờ vậy mà thoát họa diệt thân. Vì thế ông rất cảm kích Tu chân tiên nhân kia, người đã cứu thoát ông khỏi số phận cô nhi.Nghe xong câu chuyện ấy, Thường Tận mới chợt nhớ ra đã từng có người nhắc đến núi Bạch Mã với nàng. Chẳng lâu sau, nàng quyết định sẽ trở thành một phần của Tu chân giới. Thế nên nàng đi gặp cha mình và từ biệt mẹ nàng lần cuối trước khi lên đường đến Bạch Mã sơn.Đường đi xa xôi nghìn trùng cách trở. Chẳng phải không có lý do gì mà những người tu đạo ở Tu chân giới lại được trọng vọng. Bọn họ cũng đã trải qua vô vàn thử thách trước khi trở thành môn đệ ở đó. Thường Tận đi bộ miệt mài suốt một tháng ròng, ban ngày ăn hoa quả uống nước suối, ban đêm ngủ trên cành cây. Cứ thế nàng đi mãi cho đến khi nhìn thấy một tấm bia đá khổng lồ. Bên trên khắc ba chữ rõ ràng: "Bạch Mã Sơn". Bên dưới đó còn có một dòng cảnh báo."Xin vui lòng ngưng bước. Đường vào khó ra."Dòng chữ ngắn gọn, súc tích mà không khỏi khiến người ta rùng mình. Thường Tận cũng đã từng nghe ngóng được nhiều người kể rằng, ngọn núi này có rất nhiều điều quái dị. Vô số người từng bước vào đó vẫn chưa thấy trở về. Bất chấp những lời đồn, Thường Tận mạnh dạn bước vào trong, men theo đường mòn tiến về phía đỉnh núi.Càng đi nàng càng cảm thấy váng đầu. Đến khi hai mắt mờ đi không nhìn thấy gì nữa, nàng như mất hết ý thức, ngã khuỵu xuống bên một gốc cây.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.