Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi
“Công tử bớt giận, ngài ở xa đến đây nên có lẽ không biết, từ trước đến nay chúng tôi đều lấy lễ đãi khách. Chủ nhân đã dạy khách hàng là cao nhất, thật sự khách của chúng tôi đã ngồi đầy sảnh đường, phòng bao lầu trên lầu dưới cũng đều hết rồi, thật sự là không còn chỗ trống.” Tiểu Đào cười tiến lên, lời này của nàng thoạt nghe là ôn tồn khuyên bảo nhưng ngẫm kỹ lại thì lại có ẩn ý khác. Kéo tôn chỉ lấy khách là thượng đế ra làm lá chắn, nhưng lại lần nữa lấy đã đầy khách ra mà kích thích một người từ xa đến như hắn, không phải là đúng theo lời nam tử kia nói sao?Tiểu Đào à Tiểu Đào, ngươi thật cho rằng Liễu Y Nhiễm nàng là người dễ qua mặt à? Cho rằng khuất mắt lén làm vài chuyện thì không ai thấy à? Cho rằng dựa vào chút công phu là có thể giấu trời qua biển à? Không biết rằng chút kỹ xảo nhỏ này còn chưa vào được mắt nàng đâu à. Đây đâu phải là cửa hàng lớn bị người ghen ghét như lời yêu nghiệt nói gì đó, mà rõ là không chứa được nàng. Tứ gia à Tứ gia, ngươi nhất định phải một hai làm đến tình trạng này sao?“Bớt ở đây giả mù sa mưa cho ta, kêu lão bản của các ngươi lăn ra đây.” Nam nhân không kiên nhẫn phất tay, lời nói đả thương người.“Ha ha…” Liễu Y Nhiễm cười duyên hiện thân, nàng ra vẻ khó hiểu dò hỏi: “Vị công tử này, nô gia thật sự là kiến thức hạn hẹp chưa từng nghe Thiên Sóc hoàng triều đi đường bằng cách lăn, xin hỏi các vị đang ngồi ở đây ai biết không?”Thấy mọi người đều lắc đầu, nàng lại nghiêng đầu nói tiếp: “Ai nha! Ta là người ở thâm sơn cùng cốc thật không bằng đại nhân vật cao sang nhã nhặn như các ngươi, không bằng gài làm mẫu cho ta đi, ta phải học cho tốt để đỡ sau này ra cửa bị người ta cười chê.”Lời này vừa nói ra, mọi người đều cười vang, thậm chí có người còn phun cả rượu ra ngoài, tức giận trong lòng mọi người cũng nhờ trận cười này mà tan đi. Yêu nghiệt cũng không khỏi cười ra tiếng, quăng cho Liễu Y Nhiễm một ánh mắt tán thưởng, hắn hoàn toàn không lo nàng mồm miệng nhanh nhảu sẽ dẫn đến hậu quả ra sao.Ngược lại người kia thì giống như bị mắc ruồi bọ trong cổ họng, nuốt không được mà phun không ra, sắc mặt hắn ta khó coi chỉ vào Liễu Y Nhiễm lắp bắp ‘Ngươi…” một lúc lâu cũng không nói ra được bất kỳ câu hoàn chỉnh nào.“Nhìn cái miệng của ta này, công tử ngài thân mềm thịt quý, chuyện như này sao dám để ngài tự làm chứ? Nô gia là phụ nhân sơn dã thô bỉ chưa được thấy qua việc đời to lớn gì, không biết nói chuyện, nhưng thật ra công tử ngài đại nhân đại lượng xin đừng so đo với ta.” Liễu Y Nhiễm ngoài sáng tự hạ thấp bản thân nâng ‘Đại nhân vật’ là hắn ta lên, nhưng nghe kỹ lời vừa rồi lại như nhầm trào phúng hắn ta lần nữa.“Hừ… Nếu không muốn gia so đo thì phải xem chủ nhân ngươi có biết làm người không đã.” Cuối cùng hắn ta cũng mở miệng, đôi mắt ti hí nhìn thẳng về phía nữ tử nói chuyện. Lại thấy yêu nghiệt đang đứng cạnh nàng, hắn ta cười xấu xa: “Ta nghĩ hẳn chủ nhân là quen cửa quen nẻo đó, ha ha…”Yêu nghiệt thấy mắt hắn hiện lên vẻ dâm tà, nói ra lại là lời xấu xa, đôi mắt vốn mang ý cười lạnh xuống, khóe miệng lại càng cong lên, giữa vẻ quyến rũ lại lộ ra vẻ lạnh lẽo.Thấy vậy Liễu Y Nhiễm lại trầm xuống, người tới không có ý tốt, đã là hướng về nàng mà đến hơn nữa lại là khiêu khích trần trụi thì làm thế nào cũng phải cho các vị quần chúng ở đây nhìn cho đã mắt. Nàng đè tay yêu nghiệt lại, vẻ mặt không đổi nói: “Người đâu, trước tiên dọn bàn kể chuyện của Liễu thiếu đông gia xuống, đặt bàn lớn lên, bày tiệc xa hoa của bổn tiệm lên, Y Y tự mình chiêu đãi. Các vị ngồi đây cũng xin làm chứng, nhìn xem đạo đãi khách của Thủy Tinh Cung ta có thật không hợp ý người không!”“Chúng ta đều nhìn, chủ nhân ngài cứ yên tâm tiếp khách…”“Đúng vậy, nếu mà không đủ chỗ, bọn ta sẽ dịch sát với nhau, cũng đừng làm cho người ta coi thường!”Mọi người tự động nhường ra khoảng trống, tiểu nhị trong tiệm cũng chuyển bàn lớn đến.Hắn ta quả nhiên không khách khí ngồi xuống, rồi hừ nhẹ liếc nhìn quanh mọi người một lượt, rồi cầm chén trà lên uống, vừa uống vào miệng lập tức phun ra: “Đây là cho người uống à? Câu thâm sơn cùng cốc kia của chủ nhân ngươi không sai tí nào, đồ vật thế này mà cũng lấy ra được? Không uống còn hơn!” Rồi hắn ta nói với gã sai vặt đứng bên cạnh: “Tiểu Bảo, nghe nói nơi này thừa thãi trái dương đào(*), ngươi đi chọn trái ngon đến đây cho gia.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.