Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sương Mi Như Khói Mong Manh
Lúc mới đến đây cô còn không biết nấu ăn, lúc trước vì công việc bận rộn nên không thường xuyên nấu ăn, nhưng giờ đã rất thành thạo, đúng là con người trong lúc khổ cực sẽ tôi luyện được bản thân.Bắt lửa ở đây được dùng bằng hai cục đá, hai cục đá này ở thế giới của cô gọi là đá chuyên biệt, vì loại đá này khi cọ vào nhau bắt lửa rất nhanh, lấy một ít rơm bắt lửa bắc nồi đun cơm, cơn trộn với ngô, còn gan heo tối hôm qua còn thừa lại sẽ xào với rau lang, thực tế kế mẫu đối với cô cũng không đến mức là hành hạ, nhà có gì ăn nấy, nhưng vì độ tuổi của cô phải làm nhiều việc mà ăn uống không đủ dinh dưỡng nên thân thể kém phát triển hơn những hài tử cùng độ tuổi.Sau khi cô nấu xong bưng bát đũa ra bàn nhỏ trước sân, đến kêu đệ đệ và kế mẫu dậy ăn sáng.Vẻ mặt còn ngái ngủ của tiểu Hiếu đến ngồi trước bàn gật gù giống như gà con gật gù mổ thóc, Y Nhã mĩm cười nói “Đệ đi rửa mặt đi rồi ăn cơm, xem mắt đệ kìa còn có cả gen nữa”, tiếng âm thanh cọt kẹt mở cửa vang lên, kế mẫu trên mặt sắc hồng phơi phới, chắc tối qua được nam nhân cường tráng kia hầu hạ dục liên tiên tử nên sáng trên sắc mặt còn vương, Y Nhã chớp chớp mắt nói “ Nương, người ra ăn sáng đi ạ”Đợi hai người kia rửa mặt xong xuôi thì cả ba đã ngồi quanh bàn đá tròn.Dân nơi này thường chỉ ăn có hai bữa cơm, hộ đinh giàu có và quan phủ ăn uống đầy đủ hơn, vì thế con cái của họ thường cao lớn và đẹp hơn nhiều.“ Tiểu Nhã, con ăn nhiều một chút! Mấy hôm nữa, nương dẫn con xuống huyện chơi”Kế mẫu vừa gắp vào bát Y Nhã miếng gan, vừa cười nói “Mấy năm nay phụ thân con mất, nhà mình vất vả chống đỡ, không đủ ăn mặc, con ở với nương cũng không suиɠ sướиɠ gì, sang tuần sau nương đưa con xuống xin huyện phủ để con làm nha hoàn, mỗi tháng có ăn có mặc, có tiền cấp hàng tháng, con thấy được không ”Y Nhã tay cầm đũa run lên, giọng nhỏ dần “ Nương là muốn bán con đi sao ạ?”Y Hiếu bỗng nhiên đứng bật dậy chạy lại ôm tỷ lớn tiếng hét lên “ Không cho nương bán tỷ, tỷ ở lại với đệ, đệ không cho tỷ đi” Y Nhã vuốt tóc của đệ nhìn kế mẫu, ánh mắt đợm nét u buồn.Nghĩa Lê ánh mắt tối sầm lại, đặt bát đũa xuống bàn lúng túng nói “ Nương không phải bán tỷ con, tỷ con đến làm nha hoàn quan lớn có ăn có mặc, mỗi tháng lại có tiền, mỗi tháng nương sẽ dẫn con xuống huyện phủ gặp tỷ con được không”Đúng là lời lừa hài tử, sao bà không nói là làm nha hoàn quan phủ sống chết không biết trước ngày mai, sinh mệnh sống chết nằm trên tay chủ nhân.Y Nhã suy nghĩ một lúc, nếu mà không thay đổi được tình hình thì thuận theo và tranh dành ít quyền lợi, hơn nữa ở đây cũng khổ, suốt ngày làm lụng vất vả có sướng hơn đâu.Y Nhã ôm Y Hiếu vào lòng nhìn kế mẫu ánh mắt toát lên vẻ cảm động nói “ Nương cũng vì lo cho con, thế thì thuận theo ý nương vậy, mấy ngày nay nương cho con nghỉ ngơi, huyện phủ chắc cần nha hoàn khỏe mạnh”Kế mẫu sau khi nghe nói ánh mắt nhìn cô, xong cúi xuống nhìn mâm cơm, như suy nghĩ gì đó rối chầm chậm trả lời “Từ nay về sau, con không cần phải làm gì, ăn uống để nương lo, trưa nương ghé qua chợ thôn mua ít thức ăn” xong đứng lên dọn chén đũa đi ra giếng ngoảnh lại dặn dò “Hôm nay con dẫn đệ đi chơi đi, không cần làm gì cả”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.