Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Sư Phụ Ta Cùng Ngươi Phi Thăng
So với một số cao tầng trong tông môn, Lý Tam đại trưởng lão là người có tính cách không thích trói buộc theo khuôn phép. Dù nắm quyền cao nhất của chấp pháp đường. Nơi lão và Chu Yên tu hành không nằm ở một trong mười ba ngọn núi Lao Sơn, mà ở khu vực núi thoai thoải về phía tây, cách nơi ở đệ tử ngoại môn ba dặm. Vốn nơi tu hành cũng quyết định yếu tố linh khí, thường thì càng cao linh khí càng nồng đậm. Nhưng Luyện Hồn tông lại là một tông môn không như vậy. Từ lúc khai sơn lập phái đã bố trí một pháp trận lớn trên dãy núi. Vị nào định cư nơi nào dùng lệnh bài thân phận đó mà xác nhận, linh khí sẽ tự phân bố. Vì thế cho nên mới có chuyện một đại trưởng lão lại xuống dưới ngọn núi thấp lè tè mà cư ngụ. Lý do thì chỉ vì vùng núi này đủ rộng lớn để lão trồng chè cho riêng mình, đam mê này của Lý Tam thì ai cũng biết. Đừng nhìn ngày thường vị đại trưởng lão này tính tình hào sảng mà nhầm. Bởi thực chất lão đang đi đến bước tu luyện tâm cảnh, bây giờ thực sự đã thu liễm hơn nhiều.Khi Tiểu Điềm tìm đến nơi theo bản đồ chỉ dẫn của Chu Yên thì trông thấy một thác nước cao hơn trăm trượng, Chu Yên đang tu luyện ở đó. Thường thì nghĩ đến cảnh tu luyện dưới thác nước người ta sẽ liên tưởng tới một người ngồi vững như bàn thạch tọa thiền, mặc cho nước từ ngọn thác đổ xuống thân mình. Nhưng không có, phương pháp của Lý Tam đại trưởng lão quái lạ hơn.Tiểu Điềm đứng cách một khoảng chỉ trông thấy Chu Yên đang như một con sên chậm chạp từ từ bò từ dưới thác nước lên trên đỉnh. Không hề sử dụng linh lực, chỉ dùng nhục thân. Đại trưởng lão vậy mà hạn chế tu vi của hắn xuống ngưng khí kì tầng ba. Thác nước trơn trượt, nước xối liên tục vào thân hình của hắn, tiếng nước chảy ồ ồ chấn động màng nhĩ.Chu Yên lúc này còn chưa biết đến sự có mặt của Tiểu Điềm. Nàng cùng Kim Bảo, một người một chuột tròn mắt mà nhìn thân hình chật vật trong dòng thác chảy xiết. Bọt nước tung trắng xóa, nếu không phải bộ y phục màu vàng của Chu Yên khá bắt mắt thì cũng khó phân biệt. Không nhìn rõ nét mặt của Chu Yên, nhưng chỉ cần thấy mấy lần hắn trượt chân ngã xuống lại tiếp tục leo thác thì Tiểu Điềm thực sự khâm phục. Đều nói các thiên tài trời sinh đã may mắn, nhưng người ta chỉ nhìn thấy vinh quang mà quên đi nỗ lực của họ.Tiểu Điềm im lặng ngồi bên bờ suối đối diện mà nhìn sư đệ của mình, cho đến lúc hắn bò lên được ngọn thác cao trăm trượng. Hắn hồng hộc thở dốc, lấy tay vuốt gọn nước bám trên mặt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tiểu Điềm hai tay chống cằm vui vẻ nhìn hắn phía dưới.“Sư tỷ!” Thiếu niên mừng rỡ hô to, vẫy tay với nàng từ trên cao.Tiểu Điềm vẫy vẫy tay đáp lại, thấy hắn nhanh như con sóc chạy theo một con đường khác xuống chỗ nàng.Trước mặt nàng không còn là nam hài tử ngây thơ hai má phúng phính hay tranh ăn lúc trước. Mà là một thiếu niên rạng rỡ khôi ngô đầy sức hút của tuổi trẻ, hắn cao hơn nàng cả một cái đầu. Mái tóc Chu Yên buộc cao, vài lọn tóc ướt còn dính vào cổ áo, đôi mắt một mí hồi nhỏ giờ càng thêm hẹp dài. Chỉ có nụ cười của hắn là không đổi. Tiểu Điềm vỗ vỗ bả vai hắn:“Không tồi nha, Chu tiểu tử mới hai năm không gặp mà đã cao thế này rồi cơ à? Ta vừa mới trở về hôm qua, hôm nay đã tới thăm đệ đấy. Sao? Cảm động không?”“Cảm động! Cảm động muốn khóc luôn. Đệ một mình tu luyện chán muốn chết, không dám than thở cùng ai. Ha ha, đi với đệ, hôm nay đến đây thôi. Trốn sư phụ đệ một buổi, tỷ đệ ta cùng đi làm một bữa. Ủa, con chuột này lạ nhỉ, lông còn màu vàng, sủng vật của tỷ hả?” Chu Yên đang hồ hởi nói liền nhìn thấy Kim Bảo đang nằm trên vai Tiểu Điềm tò mò quan sát hắn.“Chít chít.” Kim Bảo không khách khí nhe răng đáp lại. Tiểu Điềm gõ đầu nó, gật đầu.“Ừ, ta nhặt được nó đấy. Tên nhóc này cũng là một đứa tham ăn.”Chu Yên có vẻ khá hứng thú với Kim Bảo, học theo Tiểu Điềm trêu chọc nó cả một đường đi. Đến lúc nướng thịt ăn trên đồi một người một thú cũng so bì. Chu Yên khi nghe Tiểu Điềm kể lại về thế giới bên ngoài lại càng hâm mộ, luôn mồm kêu sẽ sớm ngày kết đan để ra ngoài trải nghiệm một phen.Lâu ngày gặp lại nhau, hai người trò chuyện đến quên cả thời gian, cho đến lúc Lý trưởng lão đích thân tìm đến lôi hắn về tu luyện thì mới tan rã. Lúc bị sư phụ hắn lôi đi Chu Yên còn kêu gào, không quên tạm biệt Tiểu Điềm.“Ấy, sư phụ nhẹ tay thôi, con lớn rồi mà! Sư tỷ, lần sau gặp lại nha, á, từ từ sư phụ, người làm rách áo con rồi!”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.