Quyền Thần

Chương 357: Người xa lạ trong quán thịt dê


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quyền Thần

Hạ Học Chi và Từ tiên sinh liếc nhau, đều thấy được một tia bừng tỉnh đại ngộ trong mắt đối phương.

- Chủ công, xem ra bên người chúng ta vẫn có một con sói.

Từ tiên sinh thở dài:

- Là mắt tại hạ vụng về, việc đơn giản vậy lại không thấy được.

Hán quỳ mạnh một gối xuống trước mặt Hạ Học Chi, áy náy nói:

- Chủ công, người là ta mang về, là tại hạ dẫn sói vào nhà, mới tạo thành cục diện như vậy, xin chủ công trách phạt tại hạ!

Sau khi Hạ Học Chi ngây người một lúc lâu, mới thở dài một hơi nâng Từ tiên sinh dậy, cười khổ nói:

- Tiên sinh, việc này không trách được ngài, nàng ở Xuân Viên lâu như vậy, ta thử vài lần cũng chưa phát hiện sơ hở, sao lại có thể trách được tiên sinh.

Trong mắt Từ tiên sinh lộ ra một chút nản lòng:

- Không thể tưởng được một cô gái lại giảo hoạt như vậy, ta cũng thử nhiều lần cũng không thể biết rõ chi tiết của nàng. Nàng che giấu võ công rất tốt, quả thật ta không phát hiện nàng mang võ công tuyệt thế trên người… Ta rất sơ sót!

- Ai có thể nghĩ được, một nhân vật tuyệt thế như vậy lại khuất thân làm vũ cơ ẩn nấp vào Xuân Viên của ta… Ai cũng không thể tưởng được.

Hạ Học Chi lắc đầu, vẻ mặt chợt lạnh xuống, nhìn Từ tiên sinh, nhẹ giọng hỏi:

- Tiên sinh, Hàn Mạc và Mị Nương mấy đêm vui vẻ… Chẳng lẽ chỉ là lừa gạt chúng ta? Hay là, Mị Nương vì sổ sách, diễn giả làm thực cùng với Hàn Mạc, thật sự trả cái giá như thế?

Từ tiên sinh nhíu mày, rốt cục nói:

- Chủ công, nếu tại hạ đoán không sai, có lẽ Hàn Mạc luôn yểm hộ cho Mị Nương. Mị Nương bị Quỷ Cốc Thủ của ta gây thương tích, Hàn Mạc cùng giường với nàng tuyệt đối không thể không biết. Sau này hắn lại phái Ngự lâm quân đến thủ hộ, lúc đầu chúng ta còn tưởng rằng hắn trầm mê sắc đẹp của Mị Nương, lo lắng Mị Nương bị thích khách gây thương tích, hiện giờ xem ra là vì bảo vệ Mị Nương, sợ bị chúng ta phát hiện thương thế của Mị Nương mà thôi!

Hạ Học Chi hơi giật mình nói:

- Tiên sinh, nếu quả thật như vậy, chẳng phải giờ phút này sổ sách kia ở trong tay Hàn Mạc?

- Sẽ không!

Từ tiên sinh nói rất chắc chắn:

- Mị Nương vào Xuân Viên sớm hơn Hàn Mạc, ói cách khác, Mị Nương sớm đã có tâm tư tới trộm sổ sách, sau khi cùng một chỗ với Hàn Mạc, có lẽ chỉ làm cho Hàn Mạc che dấu nàng mà thôi. Tuy không biết vì sao hai người ăn ý như vậy, nhưng hai người quả thật đã hợp tác che dấu cho nhau.

Hắn tự nhiên không biết, Diễm Tuyết Cơ và Hàn Mạc sớm quen biết đã lâu.

- Tiên sinh nói có lý.

Hạ Học Chi khẽ gật đầu:

- Nhân vật tuyệt thế như Mị Nương, nếu khổ tâm chuẩn bị kỹ trộm sổ sách của ta, tuyệt đối không thể tùy tiện giao sổ sách cho Hàn Mạc. Nhưng… Mị Nương muốn sổ sách này làm gì? Nàng muốn giao dịch gì với chúng ta?

- Vậy chỉ có thể yên lặng xem biến hóa!

Từ tiên sinh bình tĩnh nói:

- Nếu đúng như chúng ta phán đoán, ta nghĩ rất nhanh Mị Nương sẽ tới tìm chúng ta, nói điều kiện gì đó với chúng ta!

Hạ Học Chi thở phào một hơi nhẹ nhõm:

- Nếu nói điều kiện với chúng ta, ta đây không cần lo lắng. Chỉ cần có điều kiện có thể bàn, chúng ta có thể cẩn thận ứng đối.

Hắn chợt nắm tay, đôi mắt lóe ra sát khí, hừ lạnh nói:

- Tên tiểu tử thối Hàn Mạc này, không ngờ luôn có tâm tư đối phó ta, nếu tiếp tục lưu người kia lại, chỉ sợ sẽ sinh ra nhiều mối họa… !

Từ tiên sinh nhìn Hạ Học Chi hỏi:

- Ý chủ công là, là muốn… giết hắn?

Vẻ mặt Hạ Học Chi hung ác:

- Có thể giết hắn tất nhiên là không thể tốt hơn. Chỉ có điều… không có kế sách vạn toàn, cũng không thể tùy tiện ra tay.

- Giết người… cũng không khó khăn!

Từ tiên sinh thần sắc lạnh lùng chậm rãi nói:

- Kế sách cuối cùng của tại hạ, đó là lúc vạn bất đắc dĩ, mới dùng đến một chiêu chữ "sát"!

Xác trong kho thóc Đại Hồng đột nhiên mất tích khiến Hàn Mạc nghi hoặc khó hiểu, cảm thấy dường như trong này có âm mưu rất lớn.

Hiện giờ hắn rất rõ ràng tình hình trước mắt của mình, đã cực kỳ nguy hiểm, nếu như cũng âm thầm phái người ra sát chiêu với Hạ Học Chi, rất nhanh sẽ chuyển lên mặt bàn trực tiếp tranh đấu.

Từ khi mình rời khỏi Yến Kinh, Hạ gia cũng đã chuẩn bị tốt dồn mình vào chỗ chết, thậm chí mượn cơ hội đả kích mình để vươn tay đả kích Hàn tộc.

Mới bắt đầu đã chứng minh đây là bẫy rập vô hình dồn người ta vào chỗ chết.

Khi Hàn Mạc rời khỏi Yến Kinh cũng từng nghĩ tới, mình không thể tránh khỏi trận chiến giăng khắp nơi này, lý trí nói cho hắn biết, nếu tiến vào lốc xoáy như vậy thì không có khả năng vượt qua bình an không có chuyện gì.

Người không có ý giết hổ, Hổ lại có lòng làm thương người!

Cũng giống như lo lắng của Hàn Huyền Xương, một chân bước vào vũng bùn, thì không thể rời đi sạch sẽ.

Hạ gia thấy Hàn Mạc trẻ tuổi tiến vào trong vũng bùn, sẽ nghĩ rằng thiếu niên này dễ đối phó, tự nhiên sẽ bố trí bẫy để Hàn Mạc chui vào, điểm này Hạ gia tuyệt đối không khách khí.

Cho nên Hàn Mạc phán đoán chính xác tình cảnh mình phải đối mặt.

Hắn biết, Hạ gia chắc chắn muốn tìm cơ hội sửa trị mình, cho nên lúc rời kinh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sống yên phận, càng không nghĩ tới Hạ gia sẽ để mình hoàn thành chức trách thuận lợi.

Hắn cũng không ngồi chờ chết, càng hiểu được một đạo lý, đấu tranh chính trị vĩnh viễn không nên thỏa hiệp với kẻ muốn dồn mình vào chỗ chết, sẽ khiến kẻ thù tìm được càng nhiều cơ hội giết chết mình.

Trong vũng nước bùn, lợi dụng trí tuệ và dũng khí, đi tiếp trong khó khăn, mới chính là con đường duy nhất mình có thể đi.

Ngay khi hắn trầm tư một mình, Tiếu Mộc đến khiến hắn giật mình tỉnh lại.

Tiếu Mộc bảo vệ Diễm Tuyết Cơ ở Xuân Viên, lúc này trở về, phản ứng đầu tiên của Hàn Mạc là chỗ Diễm Tuyết Cơ đã xảy ra vấn đề.

- Đại nhân, Mị Nương cô nương đã rời khỏi Xuân Viên!

Tiếu Mộc lấy một phong thư từ trong lòng ra:

- Đây là thư Mị Nương cô nương nhờ ty chức chuyển cho đại nhân!

- Rời khỏi?

- Vâng!

Tiếu Mộc trả lời:

- Hôm nay trời chưa sáng, Mị Nương cô nương đột nhiên tìm ty chức nói nàng muốn rời khỏi Xuân Viên, nói chúng tôi không cần thủ hộ, còn giao phong thư này cho ty chức, nhờ ty chức chuyển cho đại nhân!

Hàn Mạc nhíu chặt mày, mở phong thư, lấy thư ra, quả thật ngửi được mùi hương quen thuộc trên phong thư.

- Tiểu oan gia: bà đây phải rời khỏi Nghi Xuân một thời gian, bản thân chàng chiếu cố mình thật tốt. Đề phòng bất cứ người nào bên cạnh, nếu không phải có đánh cuộc trên người, có lẽ bà đây sẽ lưu lại che chở chàng. Chẳng qua người đàn ông của ta trí tuệ hơn người, chắc chắn cục diện có khó khăn cũng có thể thoải mái ứng phó. Đợi lần sau gặp lại, ta muốn chàng nếm thử kiểu cuối cùng!

Chỗ ghi tên là dấu môi son hồng.

Một phong thư văn nói, sau khi xem, Hàn Mạc dở khóc dở cười.

Nhưng rất nhanh, mày hắn liền nhíu lại một lần nữa.

Dùng cá tính Diễm Tuyết Cơ, nếu chuyện tình này không hoàn thành, chắc chắn sẽ không rời khỏi như vậy. Nếu hiện giờ nàng rời khỏi, có phải cho thấy thứ nàng muốn lấy đã tới tay hay không?

Hàn Mạc suy nghĩ nhanh chóng, đầu óc vận chuyển như bay.

Bỗng nhiên hắn ý thức được một chuyện rất kỳ quái.

Diễm Tuyết Cơ sớm không đi muộn không đi, vừa vặn sau một đêm tanh máu lại đột nhiên rời đi… !

- Bà mẹ nó, sẽ không phải thứ kia bị nàng cầm đi chứ?

Rất nhanh Hàn Mạc ý thức được điểm này. Diễm Tuyết Cơ ẩn núp ở Xuân Viên, vì thực hiện đánh cuộc, trăm phương nghìn kế ủy khuất mình để lấy được một đồ vật, chẳng lẽ thứ Diễm Tuyết Cơ muốn lấy, cũng giống như mình đều là… sổ sách của Hạ Học Chi!

Trong lòng Hàn Mạc tràn đầy nghi vấn, là ai đánh cuộc thắng Diễm Tuyết Cơ? VÌ sao muốn mượn tay Diễm Tuyết Cơ trộm đi sổ sách của Hạ Học Chi? Hiện giờ nếu Diễm Tuyết Cơ rời khỏi quận Nghi Xuân, vậy sẽ đi hướng nào?

Lúc này Hàn Mạc phát hiện thế cục phức tạp của Nghi Xuân dường như còn lộn xộn hơn mình nghĩ.

Dường như phía sau còn cất dấu một nhân vật khác, người có thể thắng được Diễm Tuyết Cơ là dạng cao thủ gì?

- Tiếu đại ca, huynh đã vất vả nhiều ngày.

Hàn Mạc cười nói:

- Đi thôi, ta mời huynh đi ăn tiệm. Nghe nói huyện thành Tịch Xuân này có một tiệm ăn nhỏ không tồi, chúng ta đi chỗ đó ăn uống một phen!

Tiếu Mộc sửng sốt, dường như hôm nay Hàn tướng quân có nhã hứng thì phải?

Chẳng qua từ sau khi đi vào huyện thành Tịch Xuân, bởi vì lương thực thiếu, thức ăn của tướng sĩ Ngự lâm quân cũng không đầy đủ, chỉ cố gắng duy trì thể lực bình thường của mọi người mà thôi, mỗi binh sĩ mỗi ngày đều có phần cố định.

Tiếu Mộc ở trong Xuân Viên, thức ăn mỗi ngày cũng không kém, nhưng rượu lại không thể uống, dù sao có chức trách bảo vệ, Tiếu Mộc nghiêm khắc yêu cầu chính mình.

Điều này đối với một võ tướng thích rượu mà nói, cũng là một hồi tra tấn nho nhỏ.

Hiện giờ nếu Hàn tướng quân muốn mới mình đi tiệm ăn dùng một chút, tuy rằng thần sắc Tiếu Mộc bình tĩnh, trong lòng vẫn rất chờ mong, sâu rượu đã bắt đầu hoạt động trong dạ dày.

Hai người giống như lần trước, thay quần áo bình thường, yên lặng rời khỏi doanh trại kho thóc Đại Hồng, đi về phía phố Trường Nguyên.

Trên đường phố vẫn người đến người đi, tiếng rao hàng vẫn không dứt.

- Tiếu đại ca, biết vì sao ta mời huynh đi uống rượu không?

Đi trên đường phố rộn ràng, Hàn Mạc nhẹ giọng cười hỏi.

Tiếu Mộc lắc đầu.

- Làm phiền huynh bảo vệ Mị Nương mấy ngày, đây là một nguyên nhân mời huynh uống rượu.

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Một nguyên nhân khác càng đơn giản. Muốn biết đại khái lòng dân hiện giờ, ngồi trong quán ăn, nghe bọn họ nói chuyện phiến, có thể biết một phần.

Tiếu Mộc gật đầu nói:

- Thì ra là thế!

Tiệm ăn như lời Hàn Mạc, đó là một quán thịt dê, lúc này dụng cụ nấu ăn không rực rỡ muôn màu như đời sau, nhưng cũng có chỗ tinh diệu.

Quán thịt dê cũng không lớn, khách cũng không nhiều.

Dù sao người tự cho có thân phận đều tới quán lớn ăn cơm, quán ăn nhỏ như vậy, bọn họ chướng mắt. Về phần dân chúng bình thường, hiện giờ lương thực cũng là vấn đề, thì càng không vào trong quán thịt dê tiêu bạc.

Quán thịt dê này tuy nhỏ, nhưng lúc đặc biệt, giá cả cũng không rẻ, ăn một cân thịt dê, cũng đủ mua hai ba cân gạo.

Cũng may trong quán thịt dê còn một số khách, mười cái bàn có ba bốn bàn có người, giống như lời Hàn Mạc nói, đều vừa uống rượu ăn thịt dê, mượn men rượu thổi da trâu.

Hai người quần áo bình thường ngồi trong góc cũng không bắt mắt, trước gọi hai cân thịt dê, một chút thức ăn và hai bình rượu.

Tiếu Mộc dường như hạn lâu gặp cam lộ, gạt ra lớp bùn, uống một ngụm lớn, lúc này mới buông bình rượu, lau rượu bên miệng kêu một tiếng "thống khoái"!

Hàn Mạc cười ha ha, ba Phó tướng dưới tay, Tiếu Mộc tính tình hướng nội lại không mất hào hùng, thật sự là một trợ thủ không tồi.

Người bàn bên cạnh lúc này đang nghị luận chuyện thóc.

- Có thể niêm phong cửa hàng thóc Đại Hồng, thật sự là hả lòng hả dạ. Mấy tiệm thóc khác chỉ dám lén lút bán lúc trước, hiện giờ bán gạo ngang nhiên.

Một gã khách rượu cười nói:

- Sáng sớm hôm nay, ta mua hai gói lương thực lớn trở về, mỗi cân lương thực hiện giờ chỉ năm mươi văn tiền.

- Không sai, Quan hộ lương Hàn tướng quân lần này tới quả thật là một chuyện rất tốt đối với bình dân chúng ta. Tuy nhiên nhắc tới, Điền Bố Nhân kia bình thường xem chính là một tiểu nhân, hiện giờ đây quả thật làm hảo hán tử một hồi. Nếu không phải hắn ra mặt kiện lên cửa Huyện nha cấp trên, Hàn tướng quân cũng không biết chuyện này, muốn làm chủ cho chúng ta không được.

- Ha ha!

Có người thấp giọng cười:

- Xem Hàn tướng quân lấy thùng nước lạnh đổ lên người tên chó kia, trong lòng quả thật sáng khoái. Hàn tướng quân này tuổi còn trẻ, lại việc lại rất quyết đoán, đó là cha vợ Quận thủ đại nhân… !

- Suỵt… Nói nhỏ một chút đừng để người ta đi tố cáo.

Có người nhắc nhở.

- Chớ sợ. Hiện giờ đám quan lão gia này không có thời gian quản người rảnh rỗi chúng ta. Mọi người còn không biết, ta nghe nói quan viên Lại bộ đang tra xét bọn họ, một đám thân thể thối rữa này, nếu thật lòng tra xét, đến lúc đó cả đám đều bị áp trở về kinh ngồi đại lao, nói không chừng còn có một số người bị.. chém đầu!

- Đừng nói nữa!

Có người thấp giọng nói:

- Nhắc tới chém đầu, đừng uống nữa, đầu người khác không bị chém, đầu ngươi bị chém trước tiên!

Bàn bên cạnh lập tức có người nói:

- Nói cũng không sợ, vốn có một số người nên kéo đi chém đầu. Ta thật hy vọng Hàn tướng quân kia tra xét cẩn thận, kéo đám tham quan ô lại kia tới pháp trường.

Người bên cạnh lắc đầu thở dài:

- Chỉ sợ Hàn tướng quân có lòng nhưng không có lực. Hắn là một người trẻ tuổi, sao có thể đối phó một đám tham quan như vậy. Chuyện này tới đây chắc chắn còn chưa xong, phía sau còn có trò hay để xem.

- Đúng rồi, nghe nói Hàn tướng quân kia là Ngũ công tử hàn gia quận Đông Hải, là nhân vật rất lợi hại. Ta nghe có người Đông Hải từng nói qua, lúc Ngũ công tử của bọn họ sinh ra mang theo bàn tay vàng, đây là thần tiên trên bầu trời hạ phàm!

- Chuyện này mơ hồ, chỉ sợ là giả dối.

Có người lập tức nói:

- Chẳng qua nghe nói cuộc sống hàng ngày của người Đông Hải rất tốt, ở đó không thiếu quan tốt.

Hàn Mạc nghe vậy, hông kìm nổi nhìn găng tay màu đen bên phải, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Mà Tiếu Mộc nghe đến đó, cũng không kìm nổi nhìn tay phải Hàn Mạc, Hàn Mạc vừa vặn nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau. Hàn Mạc biết trong lòng Tiếu Mộc cũng tò mò chuyện này, khẽ gật đầu.

Tiếu Mộc lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, nở nụ cười. Nguồn truyện:

Lúc mọi người ở đây uống rượu khoác lác, hai người từ bên ngoài đi vào, mặc quần áo vải thô rất bình thường của dân chúng, trên đầu đội mũ. Thân hình người phía trước hơi tráng kiện, nhưng vóc dáng không cao, trên mặt hơi hung ác, đó là người đàn ông hơn ba mươi tuổi.

Người tiếp theo, trong tay mang theo một bao màu xám, vóc dáng không khác người phía trước lắm, không tính anh tuấn nhưng có vài phần tuấn tú, hai mắt hai nắm hơi trũng, trán hơi lồi, cao hơn người bình thường một chút, tuổi chẳng qua hai ba hai tư.

Tiểu nhị đón hai người vào trong quán, hai người này cũng ngồi trong góc, góc đối diện hai người Hàn Mạc, khoảng cách cũng không xa.

Hàn Mạc thấy tướng mạo hai người hơi kỳ lạ, không khỏi nhìn vài lần, trùng hợp người trẻ tuổi kia cũng nhìn qua Hàn Mạc, thấy Hàn Mạc nhìn hắn lập tức nhíu mày, vẻ mặt trở nên cực kỳ không tốt.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top