Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quan Lộ Thương Đồ
Đám đông thấy có chuyện náo nhiệt liền bắt đầu vây quanh.- A... Có người bày tỏ với hoa khôi trường ta kìa, thằng đó là ai thế? Mấy tên đi theo kia là ai, định tỏ tình hay là đi đánh nhau, trông như lưu manh vậy. Bên cạnh có người thì thầm với bạn: - Bày ra thế trận như vậy, thằng đó hẳn không phải con nhà bình thường.- Cậu nhận ra hoa khôi mà không nhận ra thằng đó à, trong mắt cậu chỉ có mỹ nữ thôi chứ gì?- Với loại người lỗ mũi hếch cao hơn trán kia tôi không hứng thú muốn biết, chuyện này chẳng liên quan gì tới nam hay nữ.- Cậu nói đúng rồi, thằng đó tên là Tào Hổ, ở trong trường cực kỳ vênh váo, nghe nói là tân sinh viên, vậy mà đã đi tán tỉnh sư tỷ năm thứ ba, bị người ta từ chối còn cứ lằng nhằng đeo bám mãi. Hiện giờ xem ra sư tỷ đó là hoa khôi Trần Ninh của chúng ta rồi.- Cái gì? Bị từ chối rồi còn dây dưa mãi, thằng đó khác gì lưu manh bên ngoài. Anh chàng này khá có nhiệt huyết, chắc đa phần thầm thương trộm nhớ hoa khôi: - Không được, tôi phải tới đó, nếu không lề thói trong trường hỏng hết.- Người anh em đừng kích động! Nói thật, tôi thấy loại người này cũng chỉ muốn đấm cho vài cái, để nó biết chút đạo lý làm người. Nhưng nghe nói không phải chỉ nhà nó ở Bắc Kinh địa vị rất cao, ngay ở Đông Hải, ở Kiến Nghiệp cũng có chút thế lực, hình như là người thân vị quan lớn gì đó. Nếu không thì nó là tân sinh viên, dựa vào cái gì vênh váo hơn cả đại ca năm thứ ba thứ tư. Anh bạn là người rất hiện thực.- Cho dù hắn có thế lực, có chỗ dựa cũng không thể muốn làm gì thì làm trong trường. Anh chàng nhiệt huyết vẫn muốn xen vào chuyện này.- Người anh em, nghe tôi nói một câu đi, chuyện của loại người ấy chúng ta không quản vào được đâu, cậu cũng nghĩ cho mình một chút, chọc vào nó sau này hậu họa vô cùng! Cậu vất vả học đại học vài năm rồi, chẳng lẽ cuối cùng để tương lai hủy trong tay loại người này, không đáng đâu. Anh bạn hiện thực lý trí khuyên:- Chẳng lẽ mặc hắn dẫn người vác xe chặn đường con gái nhà người ta như thế mà không ai nói gì, trường học mặc kệ à? Mặc dù nhiệt huyết bị gáo nước lạnh hiện thực dập tắt, nhưng anh chàng từng nhiệt huyết vẫn rất bất bình.- Trường thì làm được gì? Nếu hỏi ra thì người ta trả lời tôi có làm gì đâu, lại chẳng động tay động chân, chỉ bày tỏ tình cảm, chẳng lẽ không được. Anh bạn hiện thực khá hiểu lọa người này, chỉ là ít nhiều ngứa mắt, lại thêm vào một câu: - Trường học không quản, thế nào cũng có người đứng ra. Chỉ là nói lời này tới cả chính bản thân cũng chẳng thuyết phục được. Bản thân anh không dám, nhưng lại hi vọng người khác ra mặt, người ta đâu phải là đồ ngốc.- Tôi cũng nghĩ thế, hẳn là có người quản. Anh chàng từng nhiệt huyết tin là thật, trong lòng chờ đợi có người ra mặt, nhưng thời khắc này lại quên mất bản thân đã thành một người coi náo nhiệt, nhiệt huyết bị mài mòn.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~Hôm nay cũng là ngày trở lại trường sau kỳ nghỉ Tết dài, mặc dù chẳng mấy khi đến trường, dù bị liệt vào hạng cá biệt hết hi vọng cải tạo, sao cũng phải tới báo danh tránh Thôi Úc Mạn gặp được lại cằn nhằn. Cho nên buổi chiều qua trường báo danh xong, Trương Khác đi tới ngõ Học Phủ, đi qua thư viện, tới KTX nữ, những nơi ghi dấu kỷ niệm giữa y và Trần Phi Dung, bóng bay trên lưới sắt đã lâu rồi không có ai thay, chữ viết trên đó loang lổ, như nhắc nhở Trương Khác cô gái ấy không còn ở đây nữa, Trương Khác ngồi dựa vào lưới sắt, ngẩng đầu nhìn những quả bóng bay, hồi tưởng lại ký ức ngọt ngào của hai người trong những năm qua, dần dần có chút thất thần. Không biết qua bao lâu có tiếng ồn ào đánh thức Trương Khác, đưa mắt lên nhìn, phát hiện mặt lưới sắt đối diện với KTX treo đầy đèn lồng, có mấy người đứng xoay lưng về phía y.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.