Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Quái Dị Thẻ Ma Pháp
Nhất Thành mở mắt ra lần nữa thì cặp mắt kia đã biến mất không thấy đâu. Mọi thứ trước mắt vẫn bình thường như củ. Khung cảnh vẫn không có gì thay đổi. Hắn vội vàng câu thông Trí Tuệ Thẻ: - Trí Tuệ Thẻ, vừa rồi là chuyện gì? Trí Tuệ Thẻ lâm vào trầm mặt một lúc rồi nói: - Vừa rồi có một luồng ngoại lực xâm nhập vào thân thể túc chủ. Loại năng lượng này rất tà ác và khủng bố, nó làm cho tức chủ lâm vào ảo cảnh. Túc chủ vừa thấy chỉ là do năng lượng đó ảnh hưởng đến linh hồn. Có vẻ như đã có một kẻ cực mạnh ở trung tâm thành đã để mắt đến túc chủ. Túc chủ nên rời khỏi nơi này và tránh xa trung tâm thành. Nhất Thành cũng không dám liều lĩnh đi tìm hiểu thêm việc này. Vội vàng nhanh chân nhắm phía cổng thành mà đi. Hắn không muốn đối diện với cảm giác đó lần nữa. Cảm giác bất lực vừa rồi thật sự làm hắn rất khó chịu, hắn nhận ra rằng mình còn quá yếu. Cuộc sống của hắn ở thế giới này và con đường về nhà chỉ mới bắt đầu. - Có vẻ tâm trạng của túc chủ không được yên. Đừng quá lo lắng, ta sẽ trợ giúp túc chủ trở lên mạnh mẽ. Viết lên truyền kỳ của chính mình. Nhất Thành thở dài: - Vừa rồi cảm giác bất lực khiến ta nhận ra ta còn quá yếu. Cái loại cảm giác bất lực, thật sự rất khó chịu. Thật sự muốn hét lớn, điên cuồng một lúc nhưng lại không phản kháng được, đến động một ngón tay cũng không được. - Túc chủ chỉ mới bắt đầu trên con đường tu luyện phép thuật mà thôi. Con đường đi còn dài, sẽ có lúc nào đó, túc chủ đứng ở đỉnh cao của thế giới này, nhìn đời bằng nửa con mắt. Ta tin chắc điều đó. - ---------------------------------------------------------- Ngay khi đến gần nơi dừng chân lúc trước, Mập Mạp, Tuyết Nhạn, Lan và Tuyết Dung từ trong đi ra. Bọn họ thấy hắn liền nhanh chóng chạy đến, trên khuôn mặt hiện lên sự lo lắng nhưng cũng mang theo sự cảnh giác nhìn hắn. Một lúc sau Mập Mạp mới thở ra một hơi lên tiếng: - Nhất Thành, Là ngươi sao? Sao biến thành bộ dáng này? Vừa rồi chúng ta không nhận ra ngươi. Ngươi đã biến mất một ngày một đêm, có biết bọn ta cực kỳ lo lắng hay không? Tóc và lông mày của ngươi đâu? Ngươi bị thương sao? Nhất Thành nghe một loạt câu hỏi thì rất cảm động nhưng sau đó lại ngớ người. Từ lúc tỉnh dậy, việc đầu tiên hắn làm là lo lắng về lớp da cùng với biến hoá trong cơ thể mà quên mất quan sát bên ngoài chính mình. Nãy giờ đi trên đường hắn thấy đầu mình man mát cứ tưởng là gió thổi mạnh. Không nghĩ tới là không có tóc. Giơ tay sờ lên đầu thì thấy đầu mình trọc lóc, sờ đến lông mày thì không có gì cả. Mặt mày hắn méo mó như khóc, hắn nghĩ ngay đến chân thứ ba của mình, lúc biến nó to hơn, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì mà nghĩ mãi không ra. Hắn giờ mới nhận ra chim mình thiếu cái gì. Nếu mà nhẵn nhụi thì khó nhìn lắm. Định vén ra xem thì nhận ra có nữ nhân ở đây, vội vàng bỏ ý định này. Lúc trên đường về hắn đã nghĩ đến lý do nên trả lời ngay: - Ta thật sự xui xẻo. Tối qua mới rời đi, mục tiêu là tiến đến trung tâm thành dò xét. Không ngờ trên đường thì gặp một pháp sư cấp S, sử dụng lửa. Ta vội vàng vỏ chạy nhưng lại bị đánh trọng thương, lông tóc bị đốt cháy. Định trở lại chỗ các ngươi thì bị hắc quái âm thầm tập kích. May mắn nhanh chân chạy thoát nhưng bị trọng thương càng nặng hơn, ta phải dùng bí thuật đốt cháy năng lượng phép thuật mới thoát được. Ta lúc đó trốn đông trốn tây, xong vào một nhà dân nhỏ. Thấy không có ai thì ngất đi. Lúc tỉnh dậy trời đã sắp tối, vội vàng dưỡng thương. May mắn năng lượng phép thuật còn lại một chút, giúp ta nhanh chóng hồi phục. Nãy giờ trốn chui trốn lủi đám quái dị trên đường mới về được đây. Đám Mập mạp nghe đến gặp pháp sư cấp S rồi gặp Hắc Quái truy giết thì khiếp sợ, trên mặt lo lắng và vẻ khó tin không thôi. Gặp hai kẻ này mà hắn vẫn sống sót trở về thì thật ghê gớm. Tuyết Nhạn nhận ra điều gì đó liền hỏi:Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.