Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phượng Nguyệt Vô Biên
Tăng Trường Chí vừa đi, hai tỷ đệ vô cùng cao hứng khóa cửa phòng lại, rồi lấy củi nhóm lửa, quan sát những lễ vật được các phú gia tặng dưới ánh sáng mờ.Đầu tiên là hòm gỗ của Vương đại gia, quả nhiên không ngoài dự đoán của Lư Oanh, mấy thùng này đều chứa vải dệt, tuy rằng chỉ là những loại vải dệt bình thường, nhưng với kẻ bần hàn như hai tỷ đệ họ mà nói, đó cũng là một phần hậu lễ.Liếc nhìn những tấm vải đã để lâu như vải tồn bị bỏ không này, khóe môi Lư Oanh khẽ nhếch, thấp giọng: “Quả nhiên.”Lư Vân nghe không hiểu, đôi mắt trở nên trong suốt, tò mò hỏi: “Tỷ tỷ nói gì?”.Lư Oanh mỉm cười nói: “Tỷ nói, quả nhiên không có vải tốt”.Nàng quay đầu nhìn đệ đệ, dịu giọng giải thích: “Vương đại nhân có gia tài bảo vật vô số, theo lý thì tỷ có ân cứu mạng con trai ông ta, nói thế nào thì lễ vật cũng cần có tiêu chuẩn, cho dù là trăm lượng hoàng kim cũng đáng.Có điều chúng ta không cha không mẹ, tỷ chỉ là một nữ nhân yếu đuối, cho dù mình đối với người khác là có ân, nhưng họ thấy không cần thiết phải hậu tạ.”Nàng nhìn Lư Vân, nói nghiêm túc: “Cho nên, A Vân à, dù đệ có ân với người khác, nếu vị thế của đệ không đủ, phần ân tình kia của đệ cũng không được bao nhiêu người coi trọng.”Điều này Lư Vân chưa từng nghĩ đến, hắn ngẩn người, mím môi gật đầu.Chỉ trong chốc lát, cảm giác hưng phấn ban đầu đã giảm đi nhiều.Nhìn đệ đệ có vẻ ấm ức không vui, Lư Oanh cười một tiếng.Nàng đưa tay xoa xoa tóc đệ đệ, nào ngờ tay nàng vừa chạm vào đầu, Lư Vân liền đỏ mặt kêu: “Tỷ tỷ, đệ là nam tử hán, không cho phép tỷ sờ đầu đệ.Hừ, cũng không cho cười.”“Được, được, đệ là nam tử hán”.Lư Oanh cười cười, rút tay về, “A Vân, chúng ta cần vui mới phải! Đệ nghĩ xem, lúc ấy tỷ ra tay không phải vì họ.Cho nên tuy nói tỷ có ân với họ, ân tình cũng không hơn gì việc này.Bọn họ có thể mang lễ vật tới là tốt rồi.Hơn nữa, những lễ vật này đổi ra tiền, giúp chúng ta có cuộc sống yên lành”.Lư Vân biết tỷ đang muốn khuyên mình nghĩ thoáng hơn, hắn gật gật đầu.Sau khi đóng nắp rương gỗ, hai tỷ đệ tiếp tục mở bốn hộp gỗ của Thường phủ đưa tới.Hộp gỗ không lớn, bên trong đặt những trang sức bằng bạc, nhìn kỹ, còn có một chiếc trâm cài.Lễ vật không khác lắm so với thùng gỗ của Vương đại nhân, thoạt nhìn có vẻ nhiều, nhưng thực ra không đáng giá mấy.Đương nhiên, nói không đáng giá là đối với kẻ có tiền, còn đối với tỷ đệ hai người, đây vẫn là những đồ hữu dụng.Lư Vân đứng lên, sau khi ngắm nghĩa lễ vật một lần, thầm nói: “Lúc mang đồ đến thì rõ khí thế, hừ, đồ đưa đến cũng không hơn gì nhau.”Lư Oanh cúi người, xếp những lễ vật gọn vào một góc, chép miệng nói: “Sở dĩ bọn họ cố tình tỏ ra khí thế như vậy là muốn cho mọi người biết, đây là họ đang tri ân báo đáp.Đưa tới lễ vật tầm thường bởi chúng ta bần hàn, không đáng để họ lễ trọng, xem ra thánh nhân nói đúng, thế gian đều dựa vào lợi ích.Muốn cho người khác không coi thường, mình phải có địa vị tốt.”Sau một tháng đọc sách thánh hiền, nàng vui mừng khôn xiết khi những ẩn ý sâu xa trong đó nàng chỉ cần nhìn thoáng qua đã hiểu thấu.Khó trách tục ngữ nói, tú tài không ra khỏi cửa sao biết được chuyện thiên hạ.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.