Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Phượng Hoàng Hoa
Bất tri bất giác, một chai rượu đỏ chỉ còn thấy đáy, Tiêu Ngân Phong thấy cũng có chút váng vất, đi rửa mặt, đánh răng lại lần nữa, quay lại nằm ở trên giường. Lẽ ra bình thường uống nhiều rượu nằm trên giường sẽ thấy buồn ngủ, nhưng lần này lại thật quái lạ, càng nằm càng thấy không buồn ngủ, bóng dáng của Kỷ An giống như là cây đinh được đóng vào mà giống như đuổi cũng không chịu đi. Nằm ở trên giường nửa ngày, sau đó lại đứng dậy đi mở TV và DVD xem <Cừu vui vẻ và sói xám>, ánh mắt thì nhìn chằm chằm trên TV, nhưng đầu óc lại không tự chủ nhớ lại hình ảnh cùng trò chuyện với Kỷ An ở khách sạn ngày hôm đó, sau đó trong lòng giống như bị mèo cào tê dại ngứa ngáy khó chịu. Tiêu Ngân Phong có chút bực bội, chuyện này là như thế nào a? Cảm thấy khó quá, chẳng lẽ bản thân mình thực sự để ý Kỷ An sao? Nghĩ đến đây, Tiêu Ngân Phong lại thấy bản thân mình thật không có tiền đồ, Kỷ An có cái gì tốt? Tuy nói bộ dạng nhìn cũng khá tốt, khí chất cũng có thể ra được phòng khách, lúc nấu cháo thịt bằm cũng có thể xuống phòng bếp, lúc làm việc nhìn cũng thật là đáng yêu, nhưng... Nhưng... Nhưng lại nặng nề nội hướng, người giống như cái hũ nút không có phản ứng, tính tình lại vừa xấu xa lại cứng nhắc, làm theo ý mình, căn bản là mặc kệ ý nghĩ và ánh mắt của người khác, ngay cả Đại lão bản nàng cũng không để vào trong mắt. Ân, lại còn rất cứng đầu, ngoan cố. Tiêu Ngân Phong ngẫm nghĩ lại, người này thật sự cứng đầu, tuy nói là khó theo đuổi, nhưng nếu thường xuyên theo đuổi thì cũng sẽ tiến vào được trái tim kia thôi, trên cơ bản sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì gọi là vượt rào. Hơn nữa nếu dựa vào tính tình của Kỷ An, nếu thực sự có thể đi vào lòng của nàng, có được toàn tâm toàn ý của nàng, tuyệt đối sẽ không sợ có bất kì tạp chất nào trộn lẫn ở trong đó. Tuy trả giá lớn để có thể thu hồi thành quả, nhưng thành quả này so ra vẫn là có giá trị đặc biệt cao vượt quá mức bình thường. Tuy nhiên muốn gõ cánh cửa tâm hồn của thực không dễ dàng, mà mở được cánh cửa tâm hồn nàng còn khó hơn, nhưng mà càng khó thì càng trân quý không phải sao? Tiêu Ngân Phong nàng cũng không phải là người dễ bị khó khăn đánh bại, nếu thực sự có tâm, thì sợ gì không có được tấm lòng của Kỷ An chứ? Nàng không có lý do nào để chắp tay dâng tặng một "kỳ hóa" cho tên Vương Tĩnh Sinh Đại vương da trâu kia a? Thời đại này người giống như Kỷ An không che giấu, không giả tạo, không có tâm trí thực dụng của là còn rất ít. Hơn nữa càng khó khăn hơn là có thể gặp được người làm cho nàng lòng nàng rung động cũng không dễ dàng gì. Tiêu Ngân Phong không biết nếu bản thân mình bỏ lỡ Kỷ An thì có thể gặp được một người kế tiếp làm cho mình động tâm nữa nay không.Đột nhiên Tiêu Ngân Phong giống như đã đẩy tất cả sương mù sang một bên, tìm thấy được thứ gì đó ở chỗ tối sâu nhất. Khóe miệng của nàng không khỏi nở một nụ cười tự giễu, nghĩ lại mấy ngày hôm nay bản thân mình có đủ loại nghi ngờ vô căn cứ rồi nỗi lòng dao động, nàng cười chính bản thân mình. Thừa nhận bản thân mình thích một người thật khó đúng không? Nàng đúng là thích Kỷ An thì sao? Thật mất mặt chết đi được đúng không? Thích mà cũng không dám thừa nhận, ngồi ở đó đoán mò, bộ dáng lại giống như ruồi bọ không đầu thật là buồn cười!Nghĩ thông suốt, nàng cảm thấy thoải mái hơn một ít, thích thì là thích, vậy là được rồi, có gì đâu mà phải đấu tranh vùng vẫy không thông suốt chứ. Nàng đối với mình khẽ cười một tiếng, cười hành vi của bản thân thật giống con đà điểu. Tiêu Ngân Phong đứng dậy, cầm lấy di động gọi vào số điện thoại của Kỷ An. Đã qua 0 giờ, nàng đoán là Kỷ An có thể ngủ rồi, hơn nữa mình gọi điện thoại qua thì nói cái gì đây? Nghĩ nghĩ sau đó liền cúp máy, đoán chừng Kỷ An khi nhìn thấy số của mình sẽ gạt sang một bên, dù sao nếu không là bằng hữu, thì cũng coi như là lão bản a, làm gì có lão bản nào gọi điện thoại mà không thèm bắt máy chứ?Kết quả Tiêu Ngân Phong ngồi ở sô pha chờ nửa tiếng cũng không thấy Kỷ An gọi điện thoại lại cho mình. Nàng cười khổ một tiếng, xem ra cho dù mình là lão bản của Kỷ An thì cũng không được để ở trong lòng, tan tầm thì bản thân mình đối với Kỷ An cũng không là gì cả. Tiêu Ngân Phong đứng dậy, trở lại phòng ngủ. Thầm nghĩ rằng, con người hẹp hòi này, dám cho ta leo cây, giờ không gọi điện thoại lại cho ta, tỷ tỷ đây sẽ ghi sổ nợ lại để nhớ kỹ, sau đó sẽ từ từ thu thập ngươi cho biết. Nàng nằm ở trên giường, điều hòa thổi ra không khí mềm mại ôm lấy nàng, trong lòng lại dâng lên một cỗ ngọt ngào ấm áp, kỳ thật trong lòng có một người mùi vị cũng không có tồi. Khóe miệng giơ lên một nụ cười khẽ, chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào một giấc ngủ thật ngon.Kỳ thật không phải Kỷ An không muốn gọi lại cho Tiêu Ngân Phong, nhưng do nàng đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng điện thoại reo, nhưng chỉ vang một tiếng sau đó cúp mất. Nàng cầm lấy điện thoại lên nhìn thì thấy số điện thoại của Tiêu Ngân Phong, đoán chừng Đại lão bản lại gọi nhầm số, nếu không thì sao chỉ reo một tiếng rồi lại cúp mất a. Vì thế để điện thoại ở bên cạnh, bay người qua lết mông chui vào chăn tiếp tục ngủ.Ngày hôm sau Kỷ An rời giường cùng với Lý Vân Cẩm ngồi trước bàn cơm ăn bữa sáng. Đột nhiên Lý Vân Cẩm thốt ra một câu, "An An a, nghe nói ngươi cùng với một người ở cùng văn phòng tên là cái gì Vương Tĩnh Sinh kết giao cá nhân có phải không a? Có muốn dẫn về nhà hay không?"Kỷ An ngẩng đầu nhìn về phía Lý Vân Cẩm, "Mẹ, ta cùng Vương Tĩnh Sinh kết giao? Sao ta lại không biết?" Trên mặt của nàng hiện lên mấy đường hắc tuyến, "Ngươi đừng có nghe bà tám La Thánh Minh kia nói lung tung"."Hắn nói chuyện này toàn bộ công ty mọi người ai cũng biết hết. Ngươi không cùng hắn kết giao vậy tại sao lại cùng hắn đi chung với nhau?""Mẹ, ta cùng hắn đi có đôi có cặp khi nào? Tất cả những chuyện kia đều là vì công việc và xã giao trong công việc". Kỷ An cảm thấy được việc này được bịa đặt hết sức. Tuy rằng nàng đối với Vương Tĩnh Sinh không phản cảm, nhưng điều này cũng không chứng tỏ được là nàng thích Vương Tĩnh Sinh a! Lại còn đem nàng và Vương Tĩnh Sinh ghép cùng một chỗ? Kỷ An đột nhiên nhớ lại gần đây có phải do mình có tiếp xúc gần gũi với Vương Tĩnh Sinh hay không? Nàng cảm thấy Vương Tĩnh Sinh này cũng không tệ lắm, cũng có mời hắn đi ăn cơm vài lần, nhưng vì vậy mà ghép nàng cùng với Vương Tĩnh Sinh thành một đôi? Thực cũng là nói quá đi!"Ngươi cũng trưởng thành rồi, có phải cũng nên có bạn trai kết giao hay không?" Lý Vân Cẩm nhẹ giọng nói, "Ta nuôi dưỡng ngươi lớn đến mức này rồi, ngươi cũng có thể chạy đi rồi"."Mẹ, việc này ngươi có thể không quan tâm được không?" Kỷ An nhíu mày, "Ta thấy một người cũng rất tốt"."An An", Lý Vân Cẩm nhíu mày, "Đây không phải là lời của một đứa nhỏ nói sao? Một người thì có thể sống như thế nào chứ?""Hiện tại không phải ta đang ở một mình sao? Mẹ, ngươi cũng không phải là không ở cùng ba hay sao?" Kỷ An nhìn thấy sắc mặt của Lý Vân Cẩm đột nhiên ủ rũ xuống liền ngậm miệng, lập tức nghĩ nghĩ ra đề tài khác để nói: "Mẹ, ngươi cũng tìm một người đi, tìm một người tốt hơn hắn, lại ôn nhu săn sóc mình"."Ba của ngươi rất ôn nhu, chăm sóc cũng rất tốt". Lý Vân Cảm yếu ớt nói xong lại cúi đầu ăn cơm.Chỉ là hiện tại hắn là chồng của nhà người ta, ôn nhu của hắn cũng không còn dành cho ngươi. Kỷ An không thể đem những lời này nói ra, những lời này có thể tổn thương sâu sắc tới lòng của mẹ nàng biết bao nhiêu mà kể. Nàng thừa nhận Kỷ Bằng từng là một người chồng, người cha rất tốt. Cùng với mẹ kết hôn nhiều năm như vậy đến khi ly hôn cũng không có cãi nhau một tiếng, nhiều nhất là lúc nói tới việc dạy dỗ nàng, hai người ý kiến không hợp nhau thì mặt đỏ tai hồng không tự nhiên một chút rồi thôi. Ôn nhu săn sóc quả thực có thể xác định, dí dỏm hài hước thường nói mấy chuyện làm cho mẹ vui vẻ. Đối với nàng cũng rất tốt, nàng muốn cái gì liền cho nàng cái đó, từ nhỏ đến lớn đều không thiếu thứ gì, giống như là đối xử với một công chúa. Mọi người ai cũng hâm mộ gia đình của nàng. Nhưng mà tình cảm thay đổi thất thường, nói không có sẽ không có. Đột nhiên sau đó ba nàng đi chung sống với người khác, một người tình cảm nhiều như vậy xoay người liền trở thành một người tuyệt tình. Suốt sáu năm cũng chưa bao giờ bước vào trong nhà này lại nửa bước. Suốt sáu năm, số lần họ gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ngoại trừ tài khoản trong ngân hàng càng ngày càng tăng đại diện cho một người như vậy còn sống thì nàng không có một chút cảm giác về sự tồn tại của cha mình. Trong lúc mẹ con các nàng cần chồng cần cha ở bên cạnh thì nam nhân kia đang ở một nơi thật xa xôi với người khác. Tiền tài có thể thay đổi được tình thân hay không? Tiền tài có thể mua được ấm áp sao? Nếu có thể, nàng nguyện ý dùng tất cả những gì mà nàng đang có để đổi lấy cha của nàng trở về, nhưng như vậy có thể hay sao? Nàng đi tới dưới lầu nhà mới của cha mình chờ đợi, nàng đợi cánh cửa lớn trong nhà này được cha mở ra nhưng phải đợi bao lâu? Từ lúc ban đầu trong lòng tràn đầy hi vọng cho tới về sau dần dần thất vọng, cuối cùng chỉ còn lại tuyệt vọng. Sự kính nể cùng yêu quí đối với cha mình chỉ còn lại lạnh lùng và cừu hận. Thất vọng với cha làm cho nàng đối với chuyện tình cảm cũng thấy tuyệt vọng, Tình cảm của cha mẹ nhiều năm thắm thiết như vậy cũng có thể thay đổi, tình yêu đã từng dùng lấy sinh mệnh để chứng tỏ cũng dễ dàng mất đi như vậy thì còn có cái gì có thể đảm bảo được?Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.