Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ôm Ấp
13.Enoch chạy về trước không mục đích, cậu cứ chạy, cứ chạy.Cậu mệt, mệt rã rời, cổ họng sắp bốc cháy, chân sắp đứt lìa nhưng vẫn chạy không ngừng nghỉ, cứ như cậu đang ở trong sa mạc sau đó nhìn thấy ốc đảo, chỉ cần chạy về trước là có thể đến được ốc đảo lý tưởng.Và rồi Enoch không chạy nổi nữa, chỉ có thể kéo lê thân thể đầy rẫy vết thương. Trời đổ tuyết lâm râm, chim đậu trên cây nấp vào ổ, vạn vật nhắm mắt bắt đầu ngủ say. Cậu lạnh quá, tay lướt qua thân cây bên cạnh, thân cây còn lạnh hơn, vì sao cây không biết lạnh nhỉ? Enoch thật sự rất muốn trở thành một cái cây.Mặt trăng đang chế giễu cậu, mặt đất đang giễu cợt cậu, Pan Pan đang khinh miệt cậu, cô gái trong pub đang mỉa mai cậu, chim công đang cười chê cậu, Ian cũng đang khinh thường cậu…Enoch bắt đầu nằm mộng giữa lúc tỉnh, dưới bóng cây, trong bụi cỏ, dưới bàn chân, cậu nhìn thấy hồi ức ở quá khứ.Người cha đã vứt bỏ mẹ con cậu từ rất lâu;Người mẹ căm ghét cậu, bị bệnh nặng đến bại liệt, toát ra mùi tanh tưởi, người mẹ đến tận cùng sinh mệnh mới mong ngóng được cậu ôm;Người mẹ nuôi giả mù sa mưa thương yêu nhưng thực chất ghét cay ghét đắng cậu;Người cha nuôi toàn tâm toàn ý cướp đoạt tài sản nhà cậu;Nhóm “bạn” cười đùa bắt nạt cậu trong trại mồ côi;…Cả Ian…Ian…Tia sáng từng lóe lên một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời cậu…Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.