Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nữ Vương Kiêu Ngạo Của Ông Trùm Hắc Đạo
Trịnh Thiên sau khi bế Vương Thanh ra ngoài thì đi thẳng về phòng ngủ. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi ân cần lấy khăn choàng ra khỏi người cô. Bờ vai mịn màng cùng xương quai xanh của cô hiện ra trước mắt anh khiến anh khô cả họng nhưng anh vẫn nhịn xuống rồi dịu dàng đắp chăn cho cô. Anh vô tình đụng phải miếng băng vết thương cô, anh nhìn vết thương rồi nhìn cô. Anh ngồi xuống cạnh bên giường, nhẹ nhàng cầm tay phải của cô, rồi đưa tay vuốt ve gương mặt ngủ say của cô. Cánh tay phải của cô bắt đầu đau thường xuyên hơn khiến anh lo lắng.Trịnh Thiên đặt tay Vương Thanh vào chăn rồi đứng dậy đi ra cửa. Anh về thư phòng lúc nãy, Tứ Kị Sĩ vẫn còn ở đó đợi lệnh anh. Anh đi vào ngồi trên ghế sofa, chân vắt chéo. Anh lên tiếng hỏi.- Có biết là do ai làm không???- Chủ tử, đúng như Vư...à không, là chủ mẫu nói. Quả đúng là do Aspire làm nhưng người đứng đằng sau hắn, chúng tôi vẫn chưa điều tra ra. Tôi nghĩ chỉ có thể là...Kiệt Thanh đang nói đột nhiên phải ngưng lại khi bắt gặp ánh mắt lạnh buốt của Trịnh Thiên khi nhắc đến Vương Thanh. Kiệt Thanh hiểu ý anh nên nhanh chóng đổi cách xưng hô nhưng vẫn không quên báo cáo. Nói một hồi Kiệt Thanh ngưng lại, thật sự không điều tra ai sai khiến Aspire làm nhưng người lúc nào cũng muốn lật đổ Trịnh thị thì chỉ có thể là người đó. Trịnh Thiên nghe hiểu ý của Kiệt Thanh. Từ đầu anh cũng nghi ngờ hắn nhưng tất cả vẫn chỉ là hoài nghi. Ngay lúc này đây hắn ở đâu anh cũng không tìm ra được.- Tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra kẻ đằng sau. Không việc gì thì lui xuống đi.- Rõ.Tứ Kị Sĩ liền đáp lệnh rồi cả 4 người rời đi để Trịnh Thiên ở lại một mình trong phòng. Anh ngồi ngây một lúc, nhìn chiếc máy tính trước mặt anh rồi lại nhìn tập tài liệu bên cạnh. Anh thầm mừng thật may là cô đã không nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện hôm nay cũng như phát hiện ra nó, nếu không anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Ngón tay anh gõ từng nhịp từng nhịp xuống, nhớ lại lúc nãy Kiệt Thanh báo cho anh mà không khỏi nhíu mày. Mục đích lần này cô đến chủ yếu là để lấy lại lô hàng nhưng lại bị mắc bẫy của chúng khiến bản thân suýt bị mất mạng. Anh đã cho người điều tra được tất cả đều do một bang phái thần bí tên là Yến Tử làm ra nhưng bang này từ trước đến nay đều hoạt động trong bí mật. Tại sao lần này lại xuất đầu lộ diện??? Chẳng lẽ mục đích của chúng là Vương Thanh sao??? Nhưng tại sao chứ???Trịnh Thiên bây giờ thật sự rối bời. Anh muốn nói cho Vương Thanh biết nhưng lại sợ cô gặp nguy hiểm. Anh thật sự không biết nên làm gì nữa. Anh đứng lên đi về phòng ngủ. Anh đứng cuối giường, đút hai tay vào túi quần nhìn ngắm người con gái đang say giấc trên giường. Gương mặt thanh thoát của cô được phủ một lớp ánh trăng nhẹ nhàng. Anh đứng đó ngắm nhìn cô rồi đi vào phòng tắm thay áo. Anh bước ra với một áo choàng tắm trên người. Anh vén chăn lên nằm cạnh cô, kéo cô vào lòng, rồi nhắm mắt lại định ngủ một giấc nhưng mãi anh không ngủ được. Cuối cùng anh cũng gượng ép mà ngủ được một chút.Sáng hôm sau...Vương Thanh tỉnh dậy sau một giấc ngủ, từ ngày cô ở đây cô ngủ rất ngon. Cô cảm giác eo mình bị một vật đè nặng, cô nhìn xuống. Một cánh tay rắn chắc đang ôm eo cô. Cô nhìn lên thì liền thấy gương mặt phóng đại của Trịnh Thiên. Anh vẫn còn ngủ. Cô không định gỡ tay anh ra nhưng anh càng ôm cô chặt hơn. Cô không làm được gì cả, đành nằm im để anh ôm mình. Cô nhìn anh mà thầm tán thưởng. Người đàn ông này quả là đẹp nha, cô là phụ nữ mà cũng có chút ganh tị với vẻ đẹp anh nha. Từng đường nét trên gương mặt anh thực sự không có chỗ nào để chế cả, ngay cả góc cạnh cũng rõ ràng.Vương Thanh nhìn Trịnh Thiên một hồi không nhịn được liền muốn chạm một chút. Cô đưa tay chạm nhẹ vào lông mày anh rồi giật mình rút tay. Thấy anh không có động tĩnh cô bạo gan hơn, chạm lâu hơn một chút. Vuốt nhẹ lồng mày của anh, cô mới phát hiện lông mi của anh thật dài. Cô nhẹ tay định chạm vào nhưng đột nhiên một bàn tay bắt lấy cánh tay tinh nghịch của cô. Anh mở mắt nhìn cô. Vương Thanh lúc này giật mình muốn rút tay lại nhưng cô không thể nào thoát khỏi. Cánh tay kia của anh đang ôm eo cô càng siết mạnh hơn khiến cô không dãy dụa được. Anh giở giọng trêu đùa nói.- Mới sáng sớm, em muốn quyến rũ tôi???- Không có. Anh mau buông tôi ra.Vương Thanh nói mà không dám nhìn Trịnh Thiên. Cô lúng túng, mặt ửng hồng quay sang chỗ khác để tránh ánh mắt của anh. Anh nhìn gương mặt lúng túng của cô mà càng nổi hứng chọc cô hơn. Anh lật người cô lại, 2 tay để hai bên vai của cô, anh ở trên cô ở dưới. Cô ngạc nhiên trước hành động của anh, khi cô định lại được tinh thần thì cô mới hiện mình đang ở trong tình huống nào. Cô càng lúng túng hơn, gương mặt càng đỏ, không nhìn anh. Anh nhìn mà muốn phì cười, vừa nói, vừa cầm cánh tay lúc nãy của cô định chạm vào anh đưa lên miệng đặt một nụ hôn.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.