Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nữ Quan Vận Sự
Minh Tiểu Hạc vô cùng chật vật, cứ tưởng ra được khỏi rừng thì sẽ không làm sao nữa, ai ngờ nửa đường còn có người đối phó với hắn.Tuy hắn có tật giật mình, nhưng rất chắc chắc chuyện vừa rồi sẽ không có ai biết. Cú đạp đó đúng là độc ác, nửa bên mặt hắn đau rát, nên không còn quan tâm được tiếng ồn ào phía sau nữa."Hạng đạo chích từ đâu đến, dám xông vào quân doanh?!" Thanh âm trầm thấp băng lãnh, khiến trong lòng Minh Tiểu Hạc bất giác phát lạnh.Vừa rồi quá hoảng loạn nên hắn không để ý, bây giờ hắn đã nhận ra đây là giọng của Ngụy Lãnh Nghiêu?! Đã muộn thế này rồi sao Ngụy Lãnh Nghiêu lại ở đây? Chẳng lẽ là vì Cố Khinh Âm?Từ trước đến nay Minh Tiểu Hạc rất yêu quý sinh mệnh của mình, đầu óc hắn xoay chuyển tìm cách, rồi hắng họng nói: "Hiểu lầm, tướng quân, là hiểu lầm..."Ai ngờ hắn chưa kịp nói xong, đã bị đá cho phát nữa, lần này Ngụy Lãnh Nghiêu dùng sức rất mạnh, thân thể Minh Tiểu Hạc rời khỏi mặt đất, quay mấy vòng trong không trung, rồi ngã phịch xuống cách đó một trượng.Đầu Minh Tiểu Hạc ong ong, sao bay đầy trước mắt, mặt mày chết lặng không còn cảm giác. Đột nhiên có một dòng nước ngòn ngọt dâng lên trong yết hầu, hắn nôn ra một búng máu.Minh Tiểu Hạc không nghĩ tới Ngụy Lãnh Nghiêu sẽ ra độc ác đến vậy. Hắn chống hai tay xuống nền đất, tóc tai bù xù miễn cưỡng ngồi dậy, ánh mắt mù mờ, khóe môi dính vết máu đỏ sẫm. "Tướng quân, là ta, là ta..." Hắn thều thào nói.Trong lòng vừa giận dữ, vừa hoảng hốt, hắn không biết Ngụy Lãnh Nghiêu thật sự không nhận ra hắn, hay là cố ý giả vờ như không biết hay không, nên chỉ đành chậm rãi chỉnh trang lại, để lộ khuôn mặt tinh xảo tái nhợt.Ngụy Lãnh Nghiêu đến gần hai bước, từ trên cao nhìn xuống, mày kiếm sắc bén, đôi mắt lạnh lùng tinh tương như mắt chim ưng.Minh Tiểu Hạc bị hắn như vậy nhìn lại dâng lên cảm giác chột dạ, hỗn loạn, thêm chút nhục nhã và tức giận. Tim hắn đập nhanh, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì, chỉ có dáng vẻ đau đớn yếu ớt."Minh đại nhân?" Một lát sau Ngụy Lãnh Nghiêu mới trầm giọng hỏi, giọng nói lãnh liệt, không một chút hơi ấm.Nửa bên mặt của Minh Tiểu Hạc đã sưng lên, nói chuyện không còn lưu loát, "Đúng vậy, là hạ quan.""Lúc này Minh đại nhân không ở trong doanh trướng nghỉ ngơi mà đến này chỗ hẻo lánh này làm gì?" Ngụy Lãnh Nghiêu bình tĩnh nhìn hắn, khiến hắn xấu hổ đến nỗi hận không có cái lỗ nào để trốn.Ngụy Lãnh Nghiêu quá quen thuộc với nơi đóng quân, tất nhiên biết nơi này có một đường khác để ra khỏi khu rừng. Hắn đã đợi sẵn ở chỗ này, không chắc chắn có thể bắt được, nhưng nếu Cố Khinh Âm gặp chuyện gì, từ nơi này có thể nghe được động tĩnh nhanh nhất, cũng có thể nhanh chóng đuổi theo người làm hại nàng.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.