Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nữ Quan Vận Sự
Không nghĩ tới ngay sau buổi tập nghị, một đạo thánh chỉ được hạ xuống, mệnh lệnh rõ ràng cấm quan viên triều đình qua lại với thương gia, chỉ cần dính líu đến đều sẽ bị bãi miễn chức quan.Người sáng suốt đều nhìn ra được đạo thánh chỉ này đang ám chỉ ai. Minh Tiểu Hạc rất lo lắng, Hạc Di Lầu là tâm huyết của hắn bao năm qua, làm sao có thể nói buông là buông được,. Hắn nhanh chóng đến Hàn Lâm Viện tìm Thượng Quan Dung Khâm thương lượng đối sách.Tướng quân phủ.Trong thao trường luyện võ rộng lớn, Kỷ Trác Vân mặc một bộ đồ bó tay màu đen, chiêu thức sinh động như mây bay nước chảy, vô cùng lưu loát. Dáng người hắn mạnh mẽ như du long, từng chưởng từng quyền tung ra mạnh mẽ phi phàm, khiến những cánh hoa mai trắng rơi rụng lả tả.Chiêu thức sắc bén, ra quyền tàn nhẫn, nhưng hai hàng lông mày của hắn vẫn nhíu chặt lại, như mưa gió sắp đến, khiến người khác e sợ, chỉ mong tránh hắn xa một chút.Nhưng cũng có người không sợ chết, nhanh nhẹn xuyên qua rừng mai. Người đó mặc bộ cẩm y màu tím, thêu hoa văn chìm phức tạp, bên hông cài một dải thắt lưng nạm ngọc cùng màu. Mái tóc mượt như nhung rối tung, tung bay trong không khí. Hàng mi dài nhập tóc mai, con ngươi đen như mực, bên môi là ý cười nhẹ, khiến khuôn mặt người đó vừa tuấn mỹ vừa thanh quý."Bản tướng đã lâu không thấy thân thủ của ngươi rồi" Hàn Cẩm Khanh đứng dưới một gốc bạch mai, lười biếng nói: "Đúng là chưa bị mai một."Kỷ Trác Vân không đáp, chiêu thức càng lúc càng tàn nhẫn, chưởng phong mang theo bụi đất lao thẳng về phía Hàn Cẩm Khanh.Đuôi mắt Hàn Cẩm Khanh nhướng lên, nhanh nhẹn tránh đi, lúc quay đầu lại nhìn gốc bạch mai đó, cành cây đã gãy, hoa tàn rơi đầy đất."Đáng tiếc." Hàn Cẩm Khanh híp mắt lại, thản nhiên nói: "Trác Vân, bản tướng tưởng dạo này ngươi gặp chuyện tốt, đáng nhẽ không nên nóng tính như vậy nữa chứ. Ngươi đã hồi kinh nhiều ngày, ở Quốc công phủ cẩm y ngọc thực, sao tính tình vẫn thế."Khuôn mặt anh tuấn của Kỷ Trác Vân hơi ủ dột, đứng cách một khoảng cách, đôi con ngươi đen của hắn nhìn chằm chằm tư thái vân đạm phong khinh của Hàn Cẩm Khanh, trầm giọng nói: "Ai có chuyện tốt? Tướng gia sao?"Hàn Cẩm Khanh cười nhẹ, "Bản tướng nghe Trấn quốc công đang tìm hôn sự cho ngươi, đây không coi là chuyện tốt à?""Chuyện tốt? Đó là ngài nghĩ thế..." Kỷ Trác Vân còn chưa dứt lời, bỗng thân hình chợt lóe, nháy mắt lại gần sát Hàn Cẩm Khanh, trong tay hắn không biết đã có thêm thanh kiếm sắc, đặt trên cổ Hàn Cẩm Khanh.Hàn Cẩm Khanh thu liễm ý cười, sắc mặt vẫn không thay đổi. Hắn nhìn vào ánh mắt nặng nề của Kỷ Trác Vân, nói: "Hôm nay bản tướng cố ý đến quý phủ, ngươi không chào đón thì thôi, thế này là có ý gì?""Cố Khinh Âm... Có phải lúc ở sơn trang có phải ngài và nàng..." Hơi thở của Kỷ Trác Vân hơi rối loạn, không biết là vì vừa luyện võ xong hay là vì cảm xúc dao động.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.