Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
Quỳnh trả dao cho Đinh Tiếu, xoay người đi lấy Bạch Đậu, cái này là một món chính của bán thú nhân và giống cái, có điều bởi vì không có mùi vị, cho nên rất nhiều người làm ra không ngon tự nhiên cũng liền không thích ăn. Trừ lúc gần đến cuối thu thôn trưởng sẽ tổ chức giống cái cùng bán thú nhân đi vào rừng đào một đống lớn về dùng để chống đỡ qua mùa đông thì bình thường chỉ có mấy hộ mới có dự trữ. Quỳnh chính là thuộc nhóm người thích ăn Bạch Đậu, đương nhiên bởi vì anh có thể làm ra hương vị Bạch Đậu không tồi, đây mới là mấu chốt. Bạch Đậu kia trong mắt Đinh Tiếu xem ra chính là một loại củ có hình dáng xen lẫn củ khoai tây với củ từ, bên ngoài màu trắng, bên trong màu ngà vàng, nấu lên không có vị ngọt của củ từ, nhưng là có một loại hương vị của cỏ xanh, Đinh Tiếu ăn qua một lần cũng liền thích hương vị này. Vô luận thế nào đây cũng là tinh bột a! Người địa cầu không có thứ này làm món chính là không chịu nổi. Quỳnh chế biến bạch đậu có vài phương pháp, đơn giản nhất là trực tiếp dùng nước nấu lên, nấu được 20 phút sẽ vớt ra thả vào nước lạnh. Khi ăn bóc lớp vỏ ra, chấm với đường hoặc muối ăn, mùi vị tương đối không tồi. Còn một phương pháp nữa là cắt bạch đậu thành khối, cho thịt vào nấu cùng, nấu nhừ ra, bạch đậu liền biểu hiện ra tính chất kết dính của nó, mùi vị càng thêm mềm mại một chút. Còn có một cách làm khác là chưng tốt bạch đậu sau đó nghiền nát, cho thêm chút muối, dùng thịt cắt thành phiến cuốn lại, lấy que gỗ xuyên qua thành xuyến, sau đó nướng trên lửa, như vậy mùi vị đặc biệt thơm. Đương nhiên nghe nói cũng chỉ có Quỳnh mới có thể làm ngon như vậy, nhà người khác học làm theo cũng không như mong muốn. Hôm nay Đinh Tiếu tính toán làm thử theo một cách mới, cho nên nhờ Quỳnh nấu chín bạch đậu. Quỳnh còn có thể vui vì có thể hỗ trợ nhi tử, hơn nữa thực chờ mong bữa cơm trưa ngày hôm nay của hai ba con. Trải qua dò hỏi, mâm dùng để nấu cũng không sợ lửa cháy, Đinh Tiếu lúc này mới yên tâm đem chúng thành nồi mà sử dụng. Tuy rằng bình gốm cũng có thể nấu, nhưng là đồ nó quá lớn, lấy chiều cao của Đinh Tiếu muốn hoàn thành nhiệm vụ này có chút khó khăn, cho nên mâm là thích hợp nhất. Đừng nhìn phương pháp nấu ăn ở thế giới thú nhân trừ bỏ nấu chính là nướng, nhưng trong bếp của bọn họ gia vị lại không ít loại. Chua ngọt cay mặn có đủ bốn vị. Muối là màu xanh biếc, cái này khiến cho Đinh Tiếu lần đầu nhìn thấy muối xanh biếc này rất hiếu kì. Sau được Quỳnh giải thích nói Dực Hổ tộc không gần biển, cũng không có hồ đá muối. Cho nên bọn họ đều dùng một loại gọi là rau muối tới luyện muối ăn. Đinh Tiếu còn không có gặp qua loại rau muối này, nhưng quá trình chế tác vẫn là hỏi tới. Lại nói tiếp, cũng không phải đơn giản, phải đem loại rau muối này cắt thành khối sau đó nó mềm, nghiền nát, lại nấu tiếp, nấu trên dưới tám tiếng rau muối sẽ hòa tan trong nước, lúc này nước chính là màu xanh biếc. Chỉ cần đem nước này tiếp tục đun, đun đến khi nước bốc hơi hết còn lại chính là muối xanh. Loại muối này dùng tương đối nhanh, Đinh Tiếu bởi vì hiện tại mỗi ngày đều ăn, cho nên biết nồng độ mặn không cao như muối biển, đương nhiên nó không thể hiện cậu liền không thể ước lượng, chỉ là nếu ngươi dùng một muỗng muối biển là đủ, thì dùng muối xanh phải một muỗng rưỡi. Trong bộ lạc Dực Hổ tộc, làm muối là công việc mỗi một bán thú nhân cùng giống cái phải biết, từ việc thu thập đến ngao chế giống đực sẽ không động tay vào.Cũng may rau muối sinh trưởng nhanh, dù sao hàng tỉ năm qua cũng không thấy thú nhân bị thiếu muối là được. Trừ bỏ muối còn có đường. Tộc Dực Hổ sử dụng đường là từ cây củ cải đường ngao ra, giống như hiểu biết của Đinh Tiếu. Có điều sau khi hưởng qua hương vị của đường ở nơi này Đinh Tiếu nhận thấy nó còn ngon hơn một chút, có một chút hương vị trái cây. Màu sắc cũng là trắng hồng đan xen. Đồng thời vị ngọt còn có mật ong, có điều thứ này tương đối sang quý, đều là từ thú nhân tộc bạo hùng mua tới, trong nhà Quỳnh chỉ có non nửa vại, Đinh Tiếu từ khi biết mật ong thực quý giá liền cự tuyệt uống nước pha mật ong bồi bổ thân thể. Bởi vì cậu căn bản không cảm thấy thân thể của mình cần tới mật ong để bồi bổ. Vị chua là một loại đá. Các thú nhân gọi nó là đá chua. Đá chua màu đen, đem ngâm nó vào trong nước một đêm liền bị hòa tan hết, mà nước trong sẽ biến thành màu đen, hơn nữa trong vị chua sẽ pha thêm một chút ngọt. Đương nhiên loại đá chua này không phải thực sự là một cục đá, mà là một chất bài tiết của một loại sâu. Loại sâu này chuyên môn ăn một loại quả có vị chua ở thế giới thú nhân, cho nên chất bài tiết mới là loại đồ vật này. Lần đầu tiên nghe đến loại "Dấm" cư nhiên là lấy từ chất bài tiết của động vật, Đinh Tiếu có chút chướng ngại tâm lý. Nhưng ỷ vào lá gan nếm thử một chút, cảm thấy so với giấm chua còn hương thuần hơn, cậu liền thả lỏng. Ở thế giới nhân loại, ngay cả giun, dòi, gián, chuột mấy thứ này đều đã bị không ít người ăn qua, một chất bài tiết của một loài sâu chỉ ăn trái cây thì có là gì? Nhắc đến lại nhớ tới cà phê phân chồn đầy đắt đỏ muốn chết kia! Vị cay cũng không phải là từ ớt, mà là từ hành, tiêu, với đậu cay. Gừng tỏi là không có, nhưng Đinh Tiếu cảm thấy đó là bởi vì các thú nhân không có khai quật đến chúng có thể ăn mà thôi, ít nhất ở trong rừng rậm Đinh Tiếu đã thấy qua một lần tỏi dại. Thú nhân khi nướng thịt sẽ rắc lên một ít bột hành cùng bột tiêu, cho nên khi ăn thịt nướng Đinh Tiếu cũng không thấy hương vị quá ngấy. Loại bột hành này chế biến tương đối đơn giản, đem củ hành cắt ra sau đó ướp muối ngâm dưới nắng năm sáu ngày hành sẽ trở nên giòn, đến lúc đó chỉ cần nhẹ nhàng chà xát liền nát. Bột hành chẳng những có thể giữ mùi vị của hành, còn mang theo vị mặn, cho nên khi nướng thịt sau khi rắc bột hành lên sẽ không cho thêm muối nữa. Với gia vị hiện có, Đinh Tiếu cảm thấy muốn chế tác cơm trưa sắc hương vị đều đủ có chút khó khăn. Cũng may cậu tin tưởng Quỳnh sẽ không để ý bản thân là "lần đầu xuống bếp", đơn giản liền tăng thêm can đảm để làm. Thịt mỡ cắt thành phiến, cho lên mâm bắt đầu rán lấy mỡ. Không nghĩ tới loại mỡ của loài vật tên thử thú này nhìn có vẻ không nhiều lắm nhưng nước mỡ chắt ra nhiều kinh người. Vốn dĩ lo lắng thiếu mỡ không đủ xào thịt, kết quả đem tất cả thịt mỡ vào rán, trong chốc lát mâm đều đựng không hết nước mỡ chắt ra. Đinh Tiếu hoàn toàn không rõ lượng nước mỡ này là từ đâu mà ra tới! Cuống quýt dùng muôi gỗ đem nước mỡ múc ra một cái bình nhỏ sạch sẽ, sau đó đem hành đã cắt xong cùng với bột tiêu cho vào phi lên. Mỡ trong chảo (mâm) vang lên thanh âm tách tách, mùi hành tiêu phi bỗng chốc lan tỏa khắp căn phòng bếp. Quỳnh theo bản năng mà nuốt nuốt nước bọt "Tiếu Tiếu thật lợi hại! Cái này thơm thật!" "Bởi vì dùng dầu xào đồ vật chính là rất thơm." Nói xong Đinh Tiếu cười cười với ba, sau đó nhanh nhẹn lấy thịt đã được thái mỏng cho vào chảo xào xào. Dùng muôi gỗ lớn dùng sức mà đảo qua đảo lại, cái này thật làm cho cậu lao lực. Thứ nhất là muôi gỗ là lấy từ muôi múc canh, thứ hai là mâm xào, rất dễ dàng tràn ra, cậu phải thật cẩn thận. Cho nên cậu hiện tại hoàn toàn không có cách nào phân tán lực chú ý đi nói chuyện phiếm, chờ đến khi thịt thay đổi màu sắc, liền đem đậu cay đã được cắt thành khúc lúc nãy cho vào tiếp tục xào.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.