Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nhầm Ký Hiệu
Hai ngày sau, Đoàn Sơn Nhu nhận một bọc tã từ tay điều dưỡng.“Trắng lắm nha, vừa mở mắt đã mở to, nhất định là con thích cười…”Làn da quá mịn màng, quá mỏng, nhìn thấy cả mạch máu dưới da. Đây là máu thịt của hắn và Đoàn Sơn Nhu.Dù nhỏ nhưng cũng vẫn thấy được mắt bé con tròn xoe. Miệng hé mở không phát ra âm thanh gì, khóe môi yếu ớt cong cong, đôi má phính phính.Con chưa biết nói, Long Cảnh nhìn con cũng quên luôn bản thân định nói gì.Hắn đã nhiều lần đoán con trông thế nào nhưng lại chẳng thể hợp ý bằng em bé đang bế trong lòng đây.Mà Đoàn Sơn Nhu lại chẳng hề luống cuống tí nào. Cậu vui vẻ giơ một ngón tay lên trước mặt con, vẽ hình tròn trêu chọc: “A… a…”Đứa bé nằm trong lòng Long Cảnh, vặn vẹo theo tiếng của Đoàn Sơn Nhu như là sự đáp lại nho nhỏ.Long Cảnh ngẩng đầu, lông mi nâng lên, định cười rồi nhưng trong lòng còn trăm mối ngổn ngang khiến hắn mãi mới cất lời: “Con… con đang cười với anh này…”Đoàn Sơn Nhu thẳng lưng, nhẹ nhàng ôm Long Cảnh: “Cười với anh đó, cười anh sao còn chưa đặt tên cho con.”Long Cảnh đứng trước điều dưỡng, đỏ bừng mặt, ghé sát vào Đoàn Sơn Nhu: “… Đặt là gì thì hay nhỉ? Lỡ con không thích thì sao? Sơn Nhu này, em thấy…”Đoàn Sơn Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ, không hổ cái danh nhân tài, không phụ sự chờ mong của mọi người, cậu thuận miệng nói: “Thế đặt là Bạch Tuyết đi.”Bạch Tuyết đương nhiên không phải công chúa. Con nằm trong lòng cha Long Cảnh, tắm mình trong hương nhài thoang thoảng mùi sữa, nghe thấy cái tên mình không hiểu thì cười ngây thơ.Đoàn Sơn Nhu hỏi con: “Được không, Bạch Tuyết?”Bạch Tuyết nhìn về phía cằm Đoàn Sơn Nhu. Cậu hiểu được ánh mắt của con, lập tức báo cáo cho Long Cảnh: “Con bảo được!”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.