Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Tìm Xác
Trong tàn hồn của Thái Hồng Vân, gần như tất cả ký ức đều liên quan đến công ty. Ngày nào cô ấy cũng như nhân viên làm việc vặt, phải xử lý tất cả những chuyện lớn nhỏ trong phòng, mà vị cấp trên mang thai kia còn liên tục hô to gọi nhỏ.Việc trong việc ngoài đều là Thái Hồng Vân làm, nhưng công là của cấp trên, sai lầm thì do Thái Hồng Vân “hưởng”. Nhưng cũng không còn cách nào khác, quan hơn một cấp đã đủ đè chết người. Văn phòng không phải nơi Thái Hồng Vân có thể thể hiện, nếu muốn làm việc lâu dài, thì cách duy nhất là làm nhiều nói ít.Cuộc sống của Thái Hồng Vân chỉ như hai điểm tạo thành một đường thẳng rất đơn giản. Cô ấy không có bạn trai, lại chưa bao giờ dạo phố, đồ đạc đều đặt mua trên mạng rồi gửi trực tiếp đến địa chỉ công ty. Có thể nói cô gái này hoàn toàn không có một hoạt động giải trí nào.Đợt lễ mùng 1 tháng 5 là kế hoạch đi chơi duy nhất của cô trong suốt thời gian đi làm, nhưng cuối cùng vẫn không đi được… Toàn bộ cuộc sống của cô ấy chỉ có công việc và công việc!Theo tính cách và thói quen của Thái Hồng Vân, nhất định cô ấy đã gặp chuyện vào buổi tối ngày tăng ca cuối cùng. Nhưng vấn đề bây giờ là, trong tàn hồn của cô ấy không hề có chút ký ức nào về thời điểm mình chết…Trong tình huống bình thường, tàn hồn sẽ chứa đựng hình ảnh trước lúc chết, có thể nói đó là ký ức khắc sâu nhất. Nhưng cô ấy lại không có ký ức nào liên quan đến việc này, chỉ có thể là do chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến cô ấy chưa kịp phản ứng thì đã chết rồi…Cho nên bây giờ, điều duy nhất tôi có thể làm là báo cảnh sát, nhưng chỉ có danh nghĩa hàng xóm của mẹ cô ấy thì không thích hợp báo án, nên tôi đành phải gọi điện cho thím Lưu.Nói thật, lúc này lòng tôi trăm mối ngổn ngang, không biết phải mở miệng như thế nào…Tôi cũng không nói thẳng với thím chuyện của Thái Hồng Vân, chỉ nói là cần bà đến đây một chuyến, có một số việc phải có mặt thím mới xử lý được. Dù thím Lưu thắc mắc, nhưng vẫn không hỏi nhiều, hôm sau bắt xe khách đến đây.Hôm đó tôi và Đinh Nhất lái xe đi đón thím Lưu, thấy chúng tôi dừng xe trước đồn công an, thím trợn tròn mắt, vội hỏi có chuyện gì. Tôi biết đến lúc này không thể giấu được nữa, đành nói cho thím biết chuyện Thái Hồng Vân mất tích.Thím Lưu nghe xong suýt nữa thì ngất đi, thím khóc nói con gái mình chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu không mình cũng chẳng sống nổi! Tôi vội vàng an ủi: “Thím Lưu, thím đừng vội, chuyện cũng đã xảy ra rồi, việc chúng ta cần làm là phải báo cảnh sát, chỉ có cách này mới tìm được cô ấy, thím nói đúng không ạ? Có khi là do chúng ta nhạy cảm suy nghĩ lung tung thôi.”Thím Lưu bình tĩnh hơn, sau đó tôi và Đinh Nhất đưa thím vào đồn công an. Vào trong, thím Lưu căng thẳng gần như không nói lên lời, vẫn là tôi khai báo toàn bộ sự việc.Cảnh sát tiếp chúng tôi là một người hơn 20 tuổi, sau khi nghe tôi kể lại, anh ta bình tĩnh hỏi: “Mọi người có chắc cô ấy sẽ không đi đâu không? Tình huống này chúng tôi đã gặp nhiều rồi, có thể là vì thất tình, nên đi đến nơi khác giải sầu!”Thím Lưu vội kích động nói: “Không phải đâu đồng chí cảnh sát, con gái tôi rất ngoan, nếu nó có bạn trai thì sẽ nói ngay. Nhưng lần nào nó gọi điện cho tôi, cũng nói công việc quá bận rộn, không có thời gian đi chơi, nó làm sao có thể thất tình chứ!”Người cảnh sát nhìn thím Lưu có vẻ kích động, vội khuyên: “Thím à, đấy là cháu chỉ đưa ra giả thiết thôi, không nói con gái thím sẽ có tình huống như thế.”Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.