Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Người Tìm Xác
Đa Cát nói cho chúng tôi biết, ở đây là núi Cửu Ô Lạp. Tôi vội nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bầu trời xanh thẳm, mây vờn quanh nơi xa xa, vô số ngọn núi phủ đầy tuyết ngay gần trước mặt. Trong đó, có bốn ngọn núi cao chót vót, hơn 8000m so với mực nước biển, Everest là đỉnh núi cao nhất.Đối với tôi, những ngọn núi này trông chẳng khác gì nhau, nhưng Đa Cát lại có thể đọc đúng tên của từng ngọn. Anh ta nói ngọn núi kia là Lhotse, còn ngọn kia là Makalu…Tôi nhìn màu trắng xóa phía xa xa, những ngọn núi tuyết to lớn, dù là tên dốt đặc cán mai như tôi đây cũng phải thừa nhận sự hùng vĩ của thiên nhiên. Con người như chúng ta, so ra thật quá nhỏ bé.Đường xuống núi phải đi qua một đoạn rất kỳ lạ. Đa Cát nói với tôi, đây gọi là đường bàn xát. Nghe anh ta nói vậy, tôi cảm thấy đoạn đường này quả thật như cái bàn xát, gồ gồ ghề ghề.Đoạn đường này rất khó đi, xe xóc nảy liên tục, tôi vừa hơi tỉnh táo lại đã bắt đầu thấy u mê rồi. Chúng tôi lắc lư trên xe hơn 4 tiếng mới chạy đến được khu cắm trại Everest ở độ cao 5200m.Bây giờ đang là mùa đẹp nên ở đây đông vui lạ thường, có không ít nhóm chuyên nghiệp. Đa Cát còn gặp mấy người đồng hành quen thuộc, họ nhiệt tình chào hỏi nhau.Chợt, một người đàn ông kinh hãi đi đến chỗ chúng tôi, trợn mắt nhìn Hoắc Trường Lâm với vẻ khó tin: “Trường Tùng… cậu chẳng phải đã…”Hoắc Trường Lâm bị người đó nhìn nên hơi xấu hổ, lắc đầu nói với người đó: “Xin lỗi, tôi nghĩ anh nhận nhầm rồi. Tôi là Hoắc Trường Lâm, Hoắc Trường Tùng là anh trai sinh đôi của tôi.”Người đàn ông kia trở nên ảm đạm, sau đó anh ta vỗ vai Hoắc Trường Lâm: “Ngại quá, tôi là bạn đại học của Trường Tùng. Thời đại học chúng tôi cùng lập nên câu lạc bộ leo núi, lúc đó tôi cũng nghe nói cậu ấy có một người em trai giống như đúc. Hôm nay gặp cậu, quả thật là trăm nghe không bằng một thấy!”Hoắc Trường Lâm nghe xong, bắt tay người kia: “Anh là Tống Ba?”Người đàn ông kia gật đầu, nắm chặt tay anh ta: “Đúng vậy, anh trai cậu có nhắc đến tôi à?”“Đương nhiên rồi, lúc tôi bị bệnh, anh ấy đến thăm, còn thường kể cho tôi nghe về câu lạc bộ leo núi của các anh! Lúc đó tôi rất hâm mộ, tiếc là sức khỏe lúc ấy không tốt lắm, nên không có cách nào tham gia hoạt động ngoài trời gì được, nếu không tôi nhất định sẽ đi với các anh rồi!” Hoắc Trường Lâm vui vẻ nói.Chúng tôi thấy họ trò chuyện hăng say, Đa Cát cũng vẫn đang hàn huyên với bạn đồng hành, bèn dựng lều vải trước rồi tính. Nếu không lát nữa những chỗ bằng phẳng sẽ bị người khác tranh mất.Đến khi Đa Cát trở lại, chúng tôi mới biết thì ra nhiều người tới như vậy nhưng không phải ai cũng đến khiêu chiến đỉnh Everest. Trong số bọn họ có vài du khách bình thường, ở lại khu cắm trại một đêm rồi hôm sau sẽ trở về. Cũng có người vận chuyển hàng hóa, họ đã di chuyển trên con đường này nhiều năm rồi, tố chất cơ thể rất khỏe.Hơn nữa, đừng nhìn bây giờ nhiều người, đến mai cũng chẳng có mấy ai eo lên độ cao 6000m nữa đâu. Theo như anh ta nói, đầu phía Trung Quốc không có nhiều người lắm, vì đường bên này chưa được hoàn thiện. Ngược lại với sự ít ỏi bên này thì phía Nepal đông vui hơn.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.