Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ngược Về Thời Minh
Dương Lăng và Hà Văn Bình, Lưu tri phủ cùng với cha con Tuyết Miêu đang nâng ly cạn chén, trò chuyện hết sức vui vẻ, bỗng nhiên tiếng đổ vỡ "loảng xoảng" vang lên, một tên đại hán khổng lồ va vào cửa phòng, toàn thân nghiêng ngả đi vào, tiếng cười nói trong phòng lập tức dừng lại.Ngồi trong lòng Dương Lăng là một nữ tử xinh đẹp dáng người nhỏ bé, nghệ danh là Hương Trụy Nhi. Nhưng mà thân hình Hương Trụy Nhi dù nhỏ nhắn thế nào thì một thân nhuyễn ngọc ôn hương cũng hơn bốn mươi cân, nàng ta từ lúc bổ nhào vào lòng vị khâm sai đại nhân anh tuấn trẻ tuổi lại nhanh chóng biến thành keo dán, dính trên người của hắn không cách nào đẩy ra được.Bắp đùi của Dương Lương bị Hương Trụy Nhi đè lên đã muốn tê rần rần, có thể trong lòng hắn luôn nghĩ đêm nay có thể cùng Tuyết Miêu trong cảnh trăng thanh gió mát vui vẻ hưởng lạc cho nên vẫn luôn nhẫn nại. Lúc này vừa thấy Lưu Đại Bổng Chùy, Dương Lăng trong lòng biết cơ hội tới rồi, đập bàn một cái, lớn tiếng quát: - Bản quan đang cùng mấy vị đại nhân uống rượu, ai cho phép ngươi xông vào?Nói xong hắn thuận thế đẩy cái eo nhỏ nhắn của Hương Trụy Nhi ra, vị cô nương này nhìn thấy sắc mặt khâm sai đại nhân lộ ra dữ dằn, dường như đang phát hỏa, cũng không muốn khi không mang họa, vội vàng quay mông ngồi sang một bên.Lưu Đại Bổng Chùy sắc mặt cũng không kém phần khí giận, trừng đôi mắt bé như hạt đỗ xanh kêu lên: - Đại soái, ngài mau đi xem đi, Tuyết... Người của Tuyết Miêu đang làm phản á! Hiện tại ngoài thành khắp nơi đều là người kêu là muốn giết đại soái, cướp thành Phúc Châu, dân chúng trong thành cũng loạn cả lên rồi!- Cái gì? Dương Lăng đứng phắt dậy, trợn mắt trừng Tuyết Miêu. Hà Bính Văn "rầm" một tiếng lật đổ bàn, bàn tay to tóm lấy Tam công tử của Tuyết Miêu, lại tóm lấy cổ họng của y. Lưu tri phủ thì vội vàng hấp tấp chạy ra cửa, để hai tay khép lại trước miệng như cái loa rồi gân họng kêu lên: - Người đâu, ngươi đâu, bắt phản tặc! Bắt phản tặc!Một loạt thị vệ ngoài cửa xông vào, đám cận vệ của Tuyết Miêu cũng xông tới, chỉ có điều quân số rất ít, nên chỉ qua một chốc đã bị người của Dương Lăng vây lại, hai bên lập tức giơ kiếm sẵn sàng.Tuyết Miêu luống cuống, luôn miệng nói: - Dừng tay, đại gia dừng tay... Đây.. đây nhất định là hiểu lầm, không có mệnh lệnh của ta, bọn chúng quyết không dám công thành!Dương Lăng cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: - Nói rất đúng. Không có mệnh lệnh của ngươi, không kẻ nào dám công thành, như vậy hiện tại có kẻ công thành thì chắc chắn là do ngươi bày mưu tính kế rồi hả? Tuyết Miêu à Tuyết Miêu, thật đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, triều đình đối đãi với ngươi không tệ, không ngờ ngươi lại lòng lang dạ sói, lấy kế giả vờ chiêu an để tập kích tạo phản, ngươi đáng tội gì?- Oan uổng a đại nhân, không biết... không biết bọn chúng tin vào lời xúi giục thế nào mới làm ra loại sự việc đáng chết này. Tại hạ luôn luôn ở bên cạnh ngài, làm sao có thể đưa ra ý tưởng khiến bọn chúng hành hùng? Tại hạ... tại hạ lập tức ra đầu thành ngăn cản loạn binh. Mong đại nhân cho ta một cơ hội! Tuyết Miêu vẻ mặt u ám nói.Trong lòng hắn trầm xuống. Có thể một phen lăn lộn trong hang ổ của đám cường đạo trở thành bá chủ một phương, Tuyết Miêu sao có thể là kẻ trong lòng không có mưu mô tính toán cho được? Thật sự thì dù hắn có khôn khéo thế nào thì chung quy cũng chỉ là một tên hải tặc, là một kẻ giang hồ ngay cả một tên tri phủ nhỏ nhoi cũng chưa từng được gặp mặt qua mà thôi.Hoàng đế và thánh chỉ trong mắt những kẻ giang hồ coi vương pháp như thứ vô dụng này chính là thần thánh, là thứ không thể hoài nghi. Trên thực tế thì những kẻ rời xa triều đình này lại càng tin tưởng những lời vàng ngọc ấy hơn là đám đại thần trong triều.Hơn nữa đội thuyền của hắn cũng đã đi qua đi lại Phúc Châu mấy lần, Dương Lăng đối xử với y dần dần cũng giống như đối với cấp dưới của mình, đối với người của hắn thuyền của hắn không hề đề phòng hạn chế, dù là Tuyết Miêu gian trá như quỷ tái sinh cũng không thể nảy sinh bất kì nghi ngờ gì.Nhưng hiện tại không hiểu tại sao lại nghe được tin hải tặc công thành, Tuyết Miêu lập tức liền cảm thấy kì quái, nhưng trong lòng y vẫn không muốn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng ra gặp đám thuộc hạ không hiểu tại sao đột nhiên công thành, chỉ cần không để Dương Lăng lợi dụng việc này, mới có thể bảo toàn tính mạng rồi tính toán sau.Dương Lăng chăm chú nhìn y một lúc lâu, sau đó hơi xua tay, bọn thị vệ cầm đao lui ra vài bước.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.