Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ngỡ Tình Cờ Lại Hoá Cơ Duyên
Ginny vì muốn đuổi theo Diệp Tử Thanh nên nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại.
- Arian không hề lợi dụng em. Bạn ấy đã giúp em rất nhiều. Nếu anh chỉ vì ghét thằng Malfoy mà cũng trở nên ác cảm với bạn ấy thì xin phép cho em trở về phòng. Em cần nghỉ ngơi!Ginny nghiêm túc hơn bao giờ hết. Ron nhận thấy, trước mặt nó bây giờ không còn là đứa em gái nhút nhát, hay mắc cỡ của nó nữa. Nó đành cắn môi né sang một bên nhường đường cho nàng. Rõ ràng là nó ghét thằng Draco Malfoy, và sự thật là Arian Malfoy chưa hề làm gì cho thấy cô đang lợi dụng Ginny cả.Lối đi trước mặt đã không còn gì cản trở. Ginny nhanh chóng bước lên cầu thang, rồi khuất bóng.Đứng trước cửa phòng ngủ, nàng áp sát tai vào cửa. Không có động tĩnh gì. Nàng thở dài một hơi, rồi điều chỉnh lại nhịp thở, từ từ mở cửa bước vào. Khi đã đóng chắc cửa phòng, nàng nhìn về phía giường của Tử Thanh. Cô đang ngồi trên giường, chăn đắp kín nửa thân dưới, mắt hướng về một nơi phía xa xa ngoài cửa sổ. Bầu không khí im lặng đến đáng sợ bao trùm lấy căn phòng.Nàng nhận thấy, với tình hình hiện tại, tốt nhất là không nên nói gì. Phải xem biểu cảm của cô trước đã, sau đó mới tìm cách giải thích. Nàng bước chầm chậm đến giường cô, thật khẽ.Tử Thanh biết có người đến gần, nhưng cô chẳng buồn nhúc nhích.Ginny nhẹ nhàng ngồi xuống giường, nắm lấy tay Tử Thanh, như sợ cô chạy mất trước khi nàng kịp mở lời. Nhưng cô vẫn ngồi yên một chỗ, không hề động đậy.- Trăng hôm nay đẹp nhỉ?Cô khẽ hỏi một câu, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Ginny thở phào. Một cái gì nặng nề như được trút bỏ khỏi lòng nàng. Nàng bò qua phía trước người cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng đáp:- Ừ, đẹp thật!Đôi mắt cô vẫn hướng về phía cửa sổ. Sâu bên trong đôi mắt màu xám vẫn còn đọng một chút nước mắt long lanh là hình ảnh phản chiếu của ánh trăng. Cảnh tượng thật khiến cho lòng người xao xuyến. Phải, nàng chính là đang nói về cảnh tượng này.Nàng dùng đôi bàn tay sờ lấy hai bên gò má của Tử Thanh. Có một cái gì đó trên gương mặt này tạo cho nàng một cảm giác rất lạ. Nhưng nàng không biết đó là cảm giác gì. Nàng muốn hỏi, nhưng có lẽ chỉ có nàng mới có cảm giác đó. Nàng nghĩ, cô không hiểu được đâu.Chợt cô nắm lấy tay nàng, tách ra khỏi nơi gò má. Cô nhìn thẳng vào mắt nàng. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau cũng chính là lúc nàng lại một lần nữa cảm nhận được một tia lạnh lùng trong đáy mắt cô. Nàng giật mình, vội rút tay lại, nhích về phía sau một chút. Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa. Không phải vì sợ, mà vì ngại thì đúng hơn.- Bạn tốt nhất là nên nghe lời anh của bạn. Tôi đang lợi dụng bạn đấy!Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.