Ngã Dục Phong Thiên

Chương 432: Lại thấy...Quý!


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Ngã Dục Phong Thiên

Mạnh Hạo trầm mặc thật lâu, cho đến khi trời bên ngoài đã lộ ra một mảng tối đen, thì trong hai mắt của hắn trong khoảnh khắc lộ ra ánh sao, cũng mang theo một chút quyết đoán.

- Mặc kệ người này nói thật hay giả, nơi đó... Ta đi.

Đôi mắt Mạnh Hạo kiên định, cầu phú quý trong hiểm nguy, tu sĩ khả dĩ có thể tu hành, đơn giản vì một lòng tự tin, vừa đã có quyết đoán, sẽ kiên định đi lên không thể để cho tin niệm dao động.

Hắn nâng tay phải lên, ống tay áo vung lên, trực tiếp đi ra khỏi động phủ.

Vài ngày sau, tu sĩ đợt thứ sáu của Tử Vận Tông, tổng cộng tất cả hơn ba mươi người, bọn họ hóa thành hơn ba mươi đạo cầu vồng, gào thét bay thẳng đến phía bầu trời xa xa, người đi đầu hơn ba mươi người này chính là Mạnh Hạo.

Một thân trường bào Tử Lô, Mạnh Hạo tóc dài phiêu diêu đi trước, phía sau hắn, mọi người vô luận là Tử Khí nhất mạch hay là Đan Đông nhất mạch, trên mặt đều mang theo vẻ cung kính.

Tốc độ của đoàn người cực nhanh, trong khoảnh khắc đã đi rất xa.

Trên đường đi Mạnh Hạo trầm mặc không nói một lời nào, trong đầu óc hắn còn đang hiện lên thanh âm triệu hồi đến từ thi thể tiên nhân kia.

Tu sĩ đợt thứ sáu của Tử Vận Tông này đã trải qua ba lượt truyền tống, cho đến nửa tháng sau xuất hiện ở bên ngoài phạm vi Vãng Sinh động, thiên địa lại một lần nữa chấn động, tiếng vang ầm ầm truyền ra.

Ở bên trong chấn động, tất cả mọi người đều đồng loạt hạ xuống mặt đất, bọn họ khoanh chân ngồi xuống, duy chỉ có một mình Mạnh Hạo đứng ở giữa không trung, ngóng về nơi xa xăm thì hắn lại cảm nhận được ý triệu hồi.

- Đến nơi này với ta... Ta ở chỗ này...Chờ ngươi.

- Tất cả chân tướng, tất cả đáp án….

Đầu óc Mạnh Hạo ong ong, thanh âm ẩn chứa ý triệu hồi, bên cạnh Vãng Sinh động này có vài chục vạn tu sĩ, nhưng chỉ có mình hắn có thể nghe được tiếng nói, giờ phút này hắn trầm mặc, hai mắt sắc bén hơn cả ánh sao.

Nam Vực có ba đại hiểm địa, đó là Thượng cổ Đạo Hồ, Thái Ách cổ miếu, chỗ còn lại chính là chỗ Vãng Sinh động này. Phóng mắt nhìn rộng ra, đây là một cái hố rộng lớn, xung quanh có nhiều miệng núi lửa, nhìn về phía xa xa núi lửa nhất thời không thể đếm hết được, giống như nơi này không có điểm cuối cùng.

Chỉ có thể nhìn đến chỗ rất xa, bầu trời là màu đen, đó là mây mù đen nồng đậm che kín tám phương.

Nơi này chính là phạm vi của Vãng Sinh động.

Trong truyền thuyết, người sắp chết bước vào trong Vãng Sinh động tìm kiếm cơ hội tái sinh, nếu có thể thành công thì có thể tái sinh sống thêm cả đời.

Mặc kệ việc này là có thật hay không, nhưng từ xưa đến nay có vô cùng nhiều các tu sĩ, không cam lòng trước cái chết, bọn họ bước vào Vãng Sinh động, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, tổng cộng chỉ có ba người thành công, tiêu sái bước ra khỏi động Vãng Sinh động này.

Nhưng không ngoài dự đoán, ba người này sau khi rời khỏi Vãng Sinh động, bọn họ không hề đề cập tới chuyện trong động họ đã trải qua, cho đến khi bọn họ biến mất trên phiến thiên địa này, trước sau cũng không hề nói đến một nửa câu.

Nhưng càng như vậy, cái thần bí của Vãng Sinh động lại càng bị truyền bá khoa trương hơn, nhưng vô luận như thế nào, có thể được truyền bá ra hơn mấy vạn năm, cũng đủ để thuyết minh rằng, cái động này là một nơi kinh người như thế nào.

Mạnh Hạo hiểu được, từ vùng đất này về phía trước là thuộc về phạm vi của Vãng Sinh động, một khi bước vào là cực kỳ nguy hiểm.

Mà cái thi thể tiên nhân kia lại rơi xuống ở phía trước, cách cái chủ động của Vãng Sinh động cự ly không đến một trăm dặm.

Một lát sau, khi thiên địa chấn động dần dần tiêu tan thì từng đạo thân ảnh từ dưới mặt đất bay lên.

Giờ phút này ở nơi đây, vờn quanh phạm vi ngoài trăm dặm bên ngoài Vãng Sinh động, tập hợp toàn bộ mấy chục vạn tu sĩ Nam Vực. Những tu sĩ này dựa theo tông môn bất đồng, thiết lập ở bốn phía không ít những cứ điểm lâm thời.

Ở mỗi một cứ điểm, đều có tồn tại những nhân vật thuộc lớp người già trong tông môn, gần như mỗi ngày đều có những người không cùng tông môn nhảy vào bên trong vạn dặm, mạo hiểm tiến đến bên cạnh cái thi thể tiên nhân kia, bọn họ đi tìm tạo hóa, có người đã trở lại, cũng có người có đi nhưng không còn có trở về.

Hơn nữa là vì nơi này tập hợp tới vài chục vạn tu sĩ, có những người có những thù oán nhỏ, cũng ở chỗ này thường xuyên đấu pháp, gần như mỗi ngày đều có không ít người tử vong.

Cũng may, các đại tông môn đều có trưởng bối ở cùng, cũng khiến cho nơi này mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể khống chế được.

Giờ phút này theo tiếng vang của chấn động đã biến mất, Mạnh Hạo đi như bay về phía trước, phía sau hắn hơn mười người Tử Vận Tông hóa thành từng đạo cầu vồng đi theo, mọi người thẳng hướng đi trên đường, đem đến không ít người từ bốn phía chú ý nhìn lại.

Khi ánh mắt dừng lại ở trên người Mạnh Hạo, lập tức có người nhận ra áo bào Tử Lô, mà sau khi họ nhìn thấy Mạnh Hạo liền nhất thời truyền ra tiếng bàn tán rì rào.

- Đó là Tử Vận Tông Phương Mộc.

- Đạo Tử Đan Đông nhất mạch Phương Mộc.

Những tiếng bàn tán này có chút rơi vào trong tai Mạnh Hạo, vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, hắn vẫn như trước, đi đầu mang theo mọi người phía sau, trong khoảnh khắc đã tiến vào trong Vãng Sinh động trong vòng vạn dặm.

Trên đường bọn họ gào thét mà đi, linh thức Mạnh Hạo tản ra, lập tức nhìn thấy trong vòng vạn dặm Vãng Sinh động, tồn tại không ít tu sĩ, mặc dù không có nhiều bằng bên ngoài, nhưng cũng có đến vạn người.

Nơi đây nếu so sánh với ngoại giới, có vẻ có nhiều sương mù hơn, những thứ mây mù đen này càng đi sâu vào bên trong lại càng nồng đậm, vả lại đối với linh thức mà nói, hình như có áp chế, khiến cho người ta tai mắt không còn rõ ràng.

Không bao lâu, Mạnh Hạo mờ mờ nhìn thấy ở phía xa xa có một cái thung lũng thật lớn, ở giữa không trung, bên trên thung lũng đó lại là một mảng mây mù màu đen ngập trời.

Cái thung lũng ở bên dưới đám sương mù đen này chu vi cũng chừng ngàn dặm, vô cùng to lớn, nơi đó chính là Vãng Sinh chủ động thần bí của Nam Vực.

Nơi đây đã tiếp cận gần với trung tâm Vãng Sinh động, vờn quanh bốn phía cái thung lũng trung tâm này, có hơn mười cột ánh sáng phóng lên cao, lâu dài tồn tại sừng sững ở tám phương, mỗi một cột ánh sáng này đều có dao động lực kinh người khuếch tán, khiến cho người ở ngoài khoảng cách rất xa cũng có thể nhìn thấy chúng.

Hơn nữa nó lại ẩn chứa từng trận uy hiếp, cũng chính là bởi vì có sự tồn tại hơn mười cái cột ánh sáng này, mới khiến cho trong phạm vi ngàn dặm Vãng Sinh động ở những ngày thường đã tràn ngập nguy hiểm, biến thành không còn là từng bước nguy cơ.

Rất nhiều sinh mệnh kỳ dị trong phạm vi Vãng Sinh động cũng đều che dấu, nó sẽ không tùy tiện ra ngoài đả thương người.

Có thể nhìn thấy, hơn mười cái cột ánh sáng kia, mỗi một cột ánh sáng đều là một trú điểm, trong đó có không ít tu sĩ khoanh chân ngồi, có thể tới gần chỗ trung tâm Vãng Sinh động để mở ra cứ điểm như vậy, ở Nam Vực chỉ có ngũ tông, tam tộc mới có thể làm được.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top