Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nam Thành Chờ Trăng Về
Thẩm Thiên Hạo không lấy được nhẫn, nhìn Vu Mạn Du ho khan có lệ 1 chút: “Công ty còn có việc, tôi đi trước"Nói xong liền rời di.Nhìn bóng lưng ông ta, vẻ mặt Thẩm Vu Quy hờ hững ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.Vu Mạn Du đứng ở bên cạnh, ngón tay bà mân mê vạt áo, mở miệng muốn nói lại thôi:“Nếu ông ta muốn cái nhẫn kia thì cứ cho ông ta đi, lỡ như bị ông ta phát hiện con nói dối, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”Dáng vẻ khiếp đảm của bà khiến Thấm Vu Quy thầm thở dài.Từ nhỏ mẹ đã được ông ngoại cưng chiều, nuôi thành mong manh yếu đuối.Bà vốn hiền lành địu dàng, mới có thể bị mấy lời đường mật của Thẩm Thiên Hạo lừa gạt.Bởi vì không có năng lực, sau khi ông ngoại qua đời, không thể thâu tóm được công ty nên mới tới nông nỗi này.Chị lớn lên bên cạnh me như thế, khó trách tính cách chị cũng yếu đuối như vậy.Cô không muốn xảy ra tranh cãi với Vụ Mạn Du về đề tài này, nên đè thấp giọng nói sang chuyện khác:“Mẹ, có tin tức của chị không?”Vu Mạn Du đơn thuần quả nhiên bị đời sự chú ý, mặt mày buồn thiu:“Vẫn như vậy, ngày nào cũng gọi điện thoại cho mẹ báo bình an, chưa nói được bao nhiêu đã cúp điện thoại rồi.”Nghe chị báo bình an, Thẩm Vu Quy thở phào.Cho dù chị muốn đi làm gì, chỉ cần chị ấy an toàn là được rồi.Thẩm Vụ Quy vội vàng ăn xong cơm, chạy lên lầu: “Mẹ, con mệt rồi, con đi nghỉ ngơi trước đây.”Vụ Mạn Du định khuyên cô đừng cứng đối cứng với Thẩm Thiên Hạo, nhưng cô đã lên lâu, nên đành từ bỏ.Sau khi vào phòng, nghĩ đến chuyện Thẩm Thiên Hạo nói thầy hướng dẫn gọi điện thoại, Thẩm Vu Quy lấy điệnthoại dùng ở nước ngoài ra, mở máy.Thật ra từ nhỏ đến lớn, cô đã thích máy tính, sỉ mê các loại lập trình và rnã hóa.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.