Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng
Cứ như thế, Đường Gia Ly bước đi, cô đến phòng thay đồ, thay ra một bộ: áo sơ mi trắng, quần jeans đen và chiếc giày trắng. Mái tóc được buộc gọn đuôi gà. Cô sơ với trước kia thực sự đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, ngay bản thân cô còn không nhận ra cô khi nhìn trong gương. Cô bước chầm chầm đi ra, hôm nay đột nhiên cô lại muốn đi dạo hít thở một mình. Lục Bằng rõ ràng đã thấy bóng dáng cô nhưng anh chỉ nhìn một lúc rồi quay đi.- Ê! Chú không có ý gì với tiểu Ly thật à?- Tôi không thích đùa giỡn với tình cảm người khác.Đại Nghĩa nhìn thấy Lục Bằng liền lại hích vai hỏi. Anh biết trước câu trả lời rồi nhưng thật sụ tò mò sắc mặt của Lục Bằng. Đúng là sinh ra để làm huynh đệ của Vương Thành long, không chi giọng nói mà ngay cả biểu cảm trên gương mặt một chút lưu luyến cũng không. Người ta nói, cảm xúc của co người đều dựa vào đôi mắt mà phán đoán. Có lẽ điều đấy không dùng cho Lục Bằng. Đại Nghĩa thở dài lác đầu, di chuyển thân hình đến chỗ tập boxing. Đường Gia Ly ra ngoài trời đã chập tói. Cô ung dung đi trên vỉa hè, thi thoảng lại hít thật sâu để cảm nhận mùi hương mà cuộc sống đem lại. “-Nó mùi gì?” cô đứng sững lại suy nghĩ câu hỏi đang vảng vất trong đầu. “-Mùi hạnh phúc? Có chút đắng? Hay là mùi cay nồng từ mũi cô?” Giật mình thức tỉnh, cô nhìn xung quanh. Đúng vậy, lúc cô cảm thấy thất vọng, bất lực như những ngày đầu gặp anh thì cuộc sống vẫn tiếp diễn, người ta vẫn phải làm việc, yêu đương, đường phố vẫn tấp nập,…Vậy sao cô phải đứng đây để suy nghĩ về anh? Cô bước tiếp, một tay bám vào quai túi xách như để bám trụ khỏi ngã.- Ayzaaa… Mình vẫn nên ăn một chút cho khuây khỏa.Cô tự nhủ với bản thân rồi tiếp tục bước tiếp. Đi được lúc,có một quán, cô nhìn thấy chếc váy màu đỏ quyến rũ. Cô đứng nhìn một lúc, nước mắt rơi nhẹ xuống đôi má cô. Có lẽ, lúc này là lúc mà bao nhiêu uất ức, tủi thân cô xả hết ra. Đã bao lâu rồi cô không mặc váy, bao lâu rồi đôi chân nhỏ nhắn của cô được đi giày cao gót, bao lâu rồi cô không được xõa tóc? Và bao lâu rồi cô không được khóc như một đứa trẻ và được người khác ôm vào lòng rồi nói “-Không sao, mọi chuyện ổn rồi!” - Tiểu thư, tôi giúp gì được cho cô không?Cô giật mình, quay lưng về phía nhân viên bán hàng, nhanh tay lau hết nước mắt trên mặt.- Cô ổn chứ?Cô quay lại nở nụ cười gượng ép, nhìn cô nhân viên rồi nhìn chiếc váy.- Tôi có thể thủ chiếc đầm này chứ?Nhân viên bán hàng nhìn cô rồi nở nụ cười tươi. Hơi cúi người về phía cô.- Tiêu thư, mời cô vào.Sự lễ phép và tôn trọng khách hàng đột nhiên lại khiến cô cảm thấy có chút ấm áp. Cô bước đi theo nhân viên. Nhận lấy chiếc váy rồi vào phòng thay. Cô thay xong, nhân viên mở rèm, nhìn mình trong gương một lúc lâu.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.