Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Lăng Thiên Truyền Thuyết
Một ngày một đêm trong mật thất hoàn toàn không có nửa điểm động tĩnh truyền ra! Lăng Thần cùng Ngọc Băng Nhan trong lòng hết sức cấp bách, ngay cả người biết rõ thần thông của Lăng Thiên như Lăng Thần cũng không ngoại lệ. Dù sao những lần thí nghiệm trước chỉ kéo dài trong một thời thần là chấm dứt, lần này sao lại mất nhiều thời gian như thế. Tuy nhiên dù sốt ruột nhưng lại vô pháp khả thi. Nhị nữ hai mắt bất chợt đều xuất hiện lệ quang hơn nữa trong lòng Ngọc Băng Nhan còn tràn ngập ý nghĩ tự trách ăn năn hối hận không thôi.Đột nhiên cửa mật thất kẹt một tiếng. Nhị nữ đồng thời trợn to hai mắt nhìn lại thì thấy cánh cửa mở hé ra một chút, trong đó có một người tóc tai bù xù thò đầu ra. Người này là người nào? Nhị nữ bị hù dọa một trận đồng thời kêu lên sợ hãi!Người nọ thấy vậy thì trên mặt hiện lên một tia cười khổ. Không phải là Lăng Thiên thì còn là ai"Thiên ca. Ngươi... không việc gì chứ? Sao mà lại biến thành bộ dạng này?" Ngọc Băng Nhan sau khi kêu lên sợ hãi thì lập tức nhận ra Lăng Thiên. Mắt thấy bộ dạng của người trong tim thì bỗng nhiên thở phào nên mặc dù phát hiện ra có điều không thích hợp nhưng cũng không tò mò hỏi thêm gì."Công tử." Lăng Thần trong mắt ngay lúc đó xuất hiện đầy vẻ ôn nhu thâm tình. Lăng Thần từng nghe Lăng Thiên nói qua nên biết sự hung hiểm trong quá trình luyện đan. Một ngày một đêm này đối với Lăng Thần mà nói cơ hồ là sự dày vò khó lòng chịu đựng, thậm chí còn cảm thấy hối hận vì không có theo vào mà thủ hộ cho công tử! Thậm chí vài lần muốn phá cửa đá tiến vào nhưng sau lại sợ quấy nhiễu việc luyện chế của Lăng Thiên. Đại để chung quy là phải nhờ vào định lực cực cao mới miễn cưỡng nhẫn nại được. Thời khắc này thấy Lăng Thiên đi ra thì bỗng nhiên vui mừng lẫn sợ hãi muốn phát cuồng lên. Một bụng đầy lời muốn nói lên đến khóe môi thì lại nói không ra." Ách. Thần Nhi đừng sợ. Quần áo của công tử khi chế đan bị bẩn..." Lăng Thiên có chút muốn nói nhưng lại ngập ngừng "..ngươi đi trước lấy cho ta một bộ quần áo qua đây. Ta phải thay quần áo đã."Nhị nữ vui mừng lẫn sợ hãi quá độ nên có chỗ nào chú ý tới lời của hắn, sau khi sửng sốt nửa ngày thì cùng kêu lên một tiếng vui mừng. Bịch một tiếng đem cánh cửa đá mở toang ra. Trong nháy mắt hai thân thể thơm mát mềm mại chen nhau chui vào lòng Lăng Thiên.Lăng Thiên không còn cách nào khác là phải ưỡn đầu ngẩng mặt lên, toàn bộ bị lộ hết, bị sờ vuốt hết. Cái này chính là danh lễ bị tẫn hủy đây! Nghĩ không ra hai nha đầu này lại kích động như thế nhưng lại cảm giác được trước ngực nóng hổi, thì ra là nước mắt của nhị nữ."Hả-- " sau cơn kích động nhị nữ đồng thời cảm giác có chút không thích hợp cúi đầu nhìn xuống. Bỗng nhiên có hai tiếng thét kinh thiên động địa từ trong miệng bộc phát ra. Hai trang quốc sắc thiên hương khuôn mặt xinh xắn đồng thời biến thành đỏ rực như mông hầu tử (đỏ như đít khỉ) không hẹn mà đồng lấy hai tay che mặt, tựa hồ như thấy quỷ xoay mình chạy trốn!"Thần Nhi. Ngươi đừng quên lấy quần áo..." Lăng đại công tử khuôn mặt tuấn tú có chút đỏ lên hai tay che chắn bộ vị yếu hại cấp bách hô lên nhưng mới hô được một nửa thì lại lập tức im miệng vì hai nha đầu nọ đã chạy mất không thấy bóng dáng. Có nói cũng không nghe thấyộ dáng như kẻ trộm thò đầu ra Lăng Thiên nhìn kỹ tả hữu hai bên quan sát kỹ một phen sau đó một tay cầm bình ngọc, một tay nắm một mảnh vải rách nát che ngang hông. Lăng đại công tử bất chợt hiện thân, chạy ra khỏi mật thất. Ách. Trần truồng chạy. Trăm phân trăm là trần truồng chạy….Lăng Thiên thần thái ra vẻ nhẹ nhàng thư thái ngồi trên ghế, khẽ thổi bọt trên miệng chén trà tựa hồ rất nhàn dật. Tuy nhiên ngẫu nhiên vẫn thấy dùng tay xoa nhẹ tiểu phúc, trên mặt không khỏi cười khổ.Lăng Thần cùng Ngọc Băng Nhan sau khi xấu hổ chạy trốn thì không hẹn mà đồng thời đi vào bếp làm đồ ăn bưng qua. Cái này đều do nhị nữ tự thân làm và bê ra. Sau khi bê ra thì hai người liền đứng sang một bên hai mắt chăm chú nhìn Lăng Thiên dùng cơm. Hình như nhìn Lăng Thiên ăn cơm là một phần thưởng lớn.Không nhiều không ít tổng cộng có tám món ăn. Ngọc Băng Nhan bốn Lăng Thần bốn. Mỗi một món tính ra cũng phải hơn một cân, đầy có ngọn vì chỉ sợ người trong tim không đủ ăn.Cho nên bữa cơm này Lăng Thiên ăn mà lại thấy thống khổ vô bì!Đũa trúc trong tay muốn hướng một món nào đó gắp nhiều hơn thì lập tức liền bị một đôi bạch nhãn từ đối diện trừng mắt nhìn qua. Tựa hồ bữa ăn này đã trở thành chiến trường nơi nhị nữ thi đấu thủ đoạn. Tuy nhiên do Lăng Thần biết được khẩu vị của Lăng Thiên mà thủ nghệ cũng có chỗ độc đáo làm ra một món cá chép đường dấm chua hương vị rất ngon. Bụng sớm đã trống rỗng nên Lăng Thiên bất tri bất giác thoáng cái đã chén sạch. Lúc này mới phát hiện Ngọc đại tiểu thư hai hàng nước mắt như châu ngọc lăn xuống Lăng Thiên vội vàng đem món "Hắc du trư nhĩ" của Ngọc tiểu thư nuốt xuống. Nhưng mà ngươi có thể muốn thiên kim tiểu thư của một siêu cấp thế gia có tay nghề cao sao? Hơn nữa sau khi ăn qua phong vị của món ngon rồi lại phải ăn qua đồ không ngon mà nói thì… nhưng Lăng Thiên trên mặt vẫn tươi cười há mồm dũng mãnh ăn không cần biết mùi vị thế nào. Tiếp sau món này thì đến mấy món ngon của Lăng Thần là "phiêu hương bài cốt", " hương tô bát bảo áp", " hồng thiêu kê khối" hết sức hấp dẫn dụ hoặc khiến cho hắn chén lia lịa mà lúc này bụng cũng đã lưng lửng thì lại nhìn thấy mấy món còn lại của Ngọc đại tiểu thư là " hắc thiêu đậu hủ ", " mộc tu hắc qua", " tư nhiên hắc nhục" thì bỗng nhiên cảm thấy ngắc ngứ, càng nhìn càng thấy đau khổ a!Nhưng một điểm biện pháp cũng không có nên cuối cùng nhị nữ đều hài lòng tự bưng bốn cái bát đĩa trống đi ra mà Lăng đại công tử rất đói bụng thì lúc này bụng đã trướng lên như cái trống chật vật ngồi hai mắt trắng giã nhưng vẻ mặt hân hoan liên mồm khen ngon. Ngon như vậy thì cho dù có ăn thêm vài món nữa cũng không thành vấn đề!Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.