Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiếm Lai
Phù Nam Hoa nhắc nhở: "Lỡ như thiếu niên sát vách của Tống Tập Tân, cũng là người tuyển định của thế lực bên ngoài, còn giữ món đồ gốm sứ kia, như vậy ngươi lần này ra tay, sẽ rước lấy phiền phức, dễ bị người tìm hiểu nguồn gốc, tìm được Vân Hà sơn và ngươi. Còn nữa, chủ tớ Tống Tập Tân và Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu, đều có thể nhận thấy được việc này." Thái Kim Giản cười nói: "Phù huynh có thể chuyên chú đầu mối cơ duyên, chưa từng lưu ý một ít quy củ bất thành văn nơi đây, người địa phương sinh ra tại trấn nhỏ, nam hài tại lúc chín tuổi, nếu là ‘Người mua gốm’ không thể đợi được mười năm, tìm cơ hội mang khỏi trấn nhỏ, thì ý nghĩa căn cốt thiên tư không được, đã không đáng giá, sau này tuổi càng lớn, càng thêm hạ giá, những bang phái tông môn chẳng dại bỏ ra "tiền nhận nuôi" trên trời, lợi ích thực tế hiển nhiên xa xa không bằng dùng số tiền này bồi dưỡng mấy người đệ tử thân truyền." Thái Kim Giản nhắc tới thiếu niên giầy rơm, lòng tràn đầy chán ghét, "Phàm phu tục tử nên có giác ngộ của phàm phu tục tử!" Phù Nam Hoa tận lực cẩn thận tìm từ, khuyên: "Để ý là để ý cái này, thế nhưng thiếu niên kia kiến thức thiển cận, đâu hiểu được tôn quý của tiên tử Vân Hà sơn ngươi, có chút mạo phạm, giáo huấn một lần cũng được rồi, không cần hai lần ra tay." Phù Nam Hoa cảm thấy Thái Kim Giản hung hãn ra tay, chuyện khác thường tất có vấn đề, nói không chừng giấu diếm huyền cơ, có quan hệ với cơ duyên, cho nên hắn hy vọng tranh thủ thăm hỏi khuyên dò, nhìn xem có tìm được dấu vết hay không. Để tránh khỏi trường hợp cào cào bắt ve chim sẻ phía sau, mình xem nàng ta như ve sầu, thật ra là nàng ấy mới là chim sẻ. Lão Long Thành trải qua thiên tân vạn khổ, hơn nữa cho ra cái giá càng thêm khoa trương so với Chính Dương sơn, Vân Hà sơn, mới chỉ nhận được một ít bí văn vụn vặt, Phù Nam Hoa mới có thể biết trấn nhỏ ba ngàn năm tới nay, cái gọi là cơ duyên, tại sau trận chiến sự thảm liệt rung động đến tâm can, thiên cổ có một không hai, ngoại trừ những đứa nhỏ thiên tư trác tuyệt của trấn nhỏ, quả thật chỉ còn pháp bảo và đồ vật của những tiền bối tổ sư môn để lại nơi đây mà thôi, thế nhưng khi khối phúc địa hoàn toàn tan vỡ, sẽ không phải đơn giản như vậy. Vương triều lụi tàn, sơn hà nghiền nát, tất có thần binh trọng khí xuất thế, với khí tượng đón vương triều mới. Thái Kim Giản có chút rầu rĩ không vui, "Miễn bàn hắn, nhớ tới liền thấy buồn nôn." Trong đôi mắt nàng lập tức toát ra một vẻ hung hiểm hiếm thấy, chỉ bất quá không muốn phá hủy hình tượng tiên tử của mình trong cảm nhận của Phù Nam Hoa, nàng mới không có đem suy nghĩ trong lòng nói ra khỏi miệng. Nếu như tương lai ở ngoài trấn nhỏ gặp gỡ thiếu niên kia, nàng nhất định phải khiến cho hắn chết thống khoái, chứ không chỉ là mang thân thể ma ốm, tiếp tục sống tạm hơn mười hai mươi năm. Nàng ghét nhất cặp mắt của thiếu niên. Ở sâu trong nội tâm, nàng ấy có một chấp niệm mình chẳng bao giờ suy nghĩ sâu xa. Loại ánh mắt sạch sẽ như vậy, nàng ấy với danh hiệu “trong suốt không vết” của Vân Hà sơn, tu hành nhiều năm như vậy, từ đầu tới đuôi cũng chưa từng nhìn thấy qua vài lần, thiếu niên bần hàn sinh trưởng ngõ hẹp, có tư cách gì ngày qua ngày, năm qua năm có được phần xinh đẹp ấy? Thái Kim Giản nghiêng đầu xoa mí mắt, cái động tác này có thể khiến mí mắt của nàng như dài ra, càng thêm thu hút. Phù Nam Hoa vẫn quan sát cảnh tượng của bốn phía tùy ý trêu ghẹo: "Tại trên phố Lão Long Thành chúng tôi, có một câu nói truyền lưu rất rộng, gọi mắt trái gọi tài mắt phải chọc tai, cô là giật mắt trái hay là mắt phải?" Ngón tay của Thái Kim Giản nhanh chóng rút về như bị phỏng, trừng mắt liếc hắn, nàng ấy hiển nhiên là bị giật mắt phải. Phù Nam Hoa tự mình chuốc khổ vội vã chuộc lỗi, cười nói: "Lời của phàm phu tục tử, không cần coi là thật."Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.