Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Khúc Hoán Hoa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ô Vũ không an ủi cô, chỉ nhận lấy mái chèo, tiếp tục xuôi thuyền theo dòng nước hồ, nghỉ chân qua đêm tại trấn Tịch kế sông Dạ, rồi mới lướt chèo ngược dòng trở về, không tốn chút sức nào.Ven đường họ lại hái một đống rau dại thượng vàng hạ cám, chàng cũng không nói gì, chỉ là không thích đồ ăn tương mặn dầu nhiều ở khách điếm trong trấn Tịch, ăn khó chịu.Một chuyến hành trình du thuyền mùa Thu này đã khiến tâm trạng của Bạch Dực sáng sủa hơn hẳn. Tuy rằng mấy bận chực khóc, nhưng cô vốn là người tích cực, phân tâm rồi thì không vướng bận nữa.Tuy rằng tính Bạch Dực không mấy khi so đo, vô tư lự, rộng lượng, nhưng cô cực kì cố chấp và không chịu khuất phục trước một số chuyện. Tình cảm và sự cố gắng suốt mười mấy năm xôi hỏng bỏng không, cô lập tức đi từ suy nghĩ cực đoan này đến suy nghĩ cực đoan khác. Cô quyết sống chết cũng không bao giờ chạm vào chuyện tình cảm một lần nữa.Chế độ một vợ một chồng ở hiện đại đã đầy lỗ hổng, ở thời cổ đại tam thê tứ thiếp này càng đừng nên chuốc vạ vỡ đầu chảy máu làm gì. Rõ ràng đã biết tình yêu mặn nồng rồi cũng tan nát vỡ vụn, cần gì phải tự mình làm khổ mình?Tất cả tình cảm của cô đều chuyển vào chuyện bếp núc và điền viên. Thấy tay nghề của mình mỗi lúc một tiến bộ khéo léo, chuyện điền viên dần phồn thịnh, cô cảm thấy cực kì mãn nguyện. Kết bạn với Ô Vũ hoàn toàn là một món hời ngoài ý muốn. Hiếm lắm mới có một người vừa quân tử hết mực lại có thể ra ân mà không cần báo đáp, nhân cách vô cùng đáng để kính nể. Vả lại kẻ thích xuống bếp tất nhiên cũng thích nấu cho người khác ăn, Ô Vũ luôn ủng hộ cô hết lòng, càng khiến cô cảm thấy được thấu hiểu.Bạch Dực vốn đã đánh mất niềm tin với loài người, lúc này lại nảy lên hy vọng.Cho nên chuyện của Đại Nữu mới có thể đả kích cô như thế. Dầu sao Bạch Dực cũng không hợp với việc làm ẩn sĩ, cô cũng muốn kết thêm mấy người bạn, để lúc Ô Vũ không tới mới có người nói chuyện tán dóc cùng. Nhưng Đại Nữu làm thế chẳng khác nào tát cho cô một cái đau điếng, làm cô uể oải không thôi.Cả cuộc đời cô đều trôi chảy, cha mẹ yêu thương, bạn bè gần gũi, lại yêu đương kề cận với người bạn từ thuở nhỏ, không trải qua bất cứ mưa gió gì. Bởi vậy ngay khi vị hôn phu cưới người khác, cô mới không thể gượng dậy nổi, rồi tự kết liễu tính mạng mình. Nhưng chẳng hiểu sao cô lại đi tới thế giới này, chịu nhiều khổ đau suốt hơn một năm nay. Cô nhanh chóng trưởng thành, nhưng lại chưa nhìn thấu mối quan hệ phức tạp và những khó khăn trong ràng buộc giữa người với người.Ô Vũ chỉ cười khẽ một tiếng, “Bạn bè thì phải trọng chất lượng, đừng nhìn số lượng. Nếu cô nhìn thấu ải tình…” Chàng ta ngập ngừng một lát, “Nhưng không ngờ cô đã 25. Ở tuổi này, muốn gả cũng không gả được nữa…”“…Không phải tôi không gả được, mà là tôi không cần gả!” Mặt Bạch Dực đỏ lên.“Cũng tốt.” Ô Vũ bình thản nói, “Ăn chùa không sợ bị ai đuổi rồi.”Nếu phải người khác, họ chắc chắn không thể bình thản như thế. Nhưng Ô Vũ sinh ra trong gia tộc sát thủ cổ xưa, tâm tính lại không hợp để làm một sát thủ. Nhưng dù chàng có muốn từ bỏ gia nghiệp, thì vẫn còn “tông tộc” để trong lòng, cũng chẳng còn cách nào khác.Chàng và Bạch Dực hơi giống nhau ở chỗ bề ngoài bình thản dễ thỏa hiệp, nhưng thực tế lại cực kỳ bướng bỉnh với một số chuyện. Chàng không thể từ bỏ gia nghiệp, nên đã chuẩn bị sẵn sàng tuyệt tự kiếp này. Từ mười hai tuổi trở đi, chàng đã trải qua nhiều lần chấp chới sống chết, thấy được bộ mặt tham lam thối rữa biến chất nhất của nhân tính. Điều ấy khiến chàng duy trì thói sạch sẽ cực kỳ khác thường trên phương diện tinh thần.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.