Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?
“Hôm nay cám ơn anh” Tử Ngâm cười và nói với Lạc Dương. Anh chẳng những mời cô ăn cơm mà còn đưa cô về nhà, dọc đường cười nói vui vẻ làm cho cô tâm tình vốn buồn bực trở nên thoải mái lên.Lạc Dương hai tay nhẹ nhàng bỏ trên vô lăng, ánh mắt nhìn về phía Tử Ngâm, cười nhàn nhạt, giọng nói lười biếng chậm rãi vang lên: “Bữa cơm này cũng không phải là miễn phí, lần sau cô nên mời tôi ăn lại, như vậy mới tính là công bằng”.“Được rồi”, Tử Ngâm dường như rất phấn khích nên không thèm để ý chuyện mời anh ăn cơm, cô cười nói: “Đem số điện thoại anh lưu cho tôi, thỉnh thoảng tôi mời anh ăn cơm”, nói xong thì lấy điện thoại của cô ra, chuẩn bị lưu số điện thoại của anh.Lạc Dương thuần thục nói ra một dãy số, làm cho cô bấm số không biết có sai hay không nữa.Tử Ngâm nhẹ nhàng nhấn một cái, dãy số được thông qua, tiếp đó nghe thấy nhạc chuông điện thoại của anh vang lên, ngẩng đầu lên thì thấy trên gương mặt anh nở nụ cười như đạt được mục đích thì cô lập tức hiểu ra được dụng ý của anh.Cô về đến nhà thì thấy ba mẹ đều ngồi trên sô pha, có thêm một người nữa, bọn họ đang nói chuyện gì đó. Thấy cô trở về thì ba người đều đứng lên, Lăng Thần trên gương mặt lộ vẻ lo lắng hỏi: “Tử Ngâm, rốt cuộc thì em cũng về rồi, gọi điện thoại sao em không bắt máy vậy?”Vu Lệ tiến lên vài bước, đi tới bên người Tử Ngâm, đưa tay vuốt tóc trên cho tóc trên vai cô rơi xuống rồi mỉm cười dịu dàng hỏi: “Tử Ngâm, con đi đâu vậy? Sao giờ mới trở về nhà vậy? Lăng Thần đợi con đã lâu rồi”.“Mẹ, con đi ăn cơm với một người bạn, có thể là không nghe thấy chuông điện thoại, cả nhà ăn cơm xong chưa vậy?”Cô nói chuyện nhưng không nhìn Lăng Thần, trong lòng nổi lên một chút hờn dỗi, nhìn thấy anh tâm tình liền không tốt.“Cô chú, nếu Tử Ngâm đã trở về thì con an tâm rồi, con về nhà trước đây”. Sau khi nói xong thì nhìn về phía Tử Ngâm, nhẹ giọng nói: “Chuyện hôm nay là anh không tốt, đừng nóng giận. Ngày mai anh đón em đến trường được không?”.Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của anh, trong giọng nói của anh còn ẩn chứa vẻ cầu xin thì Tử Ngâm trong lòng nhất thời chùng xuống, tất cả tức giận đều biến mất không thấy tăm hơi, khẽ gật đầu rồi nói một câu: “Được”.“Tử Ngâm con tiễn Lăng Thần về đi.” Hiệp Minh nói.Tử Ngâm nghe lời ba ba nói, đưa Lăng Thần đi ra ngoài.“Lần này có đăng kí tham gia cuộc thi hùng biện không?” Lăng Thần hỏi, nhìn Tử Ngâm đang đi phía sau anh.“Có đăng kí nhưng mà em không dám chắc mình sẽ đoạt giải”. Tử Ngâm cúi đầu nói.Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website
Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.