Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Chương 120: Tới gần hồi kết


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên

Loạn thế dài đằng đẵng kết thúc, thay vào đó là một đế quốc cường đại trước nay chưa từng có.

Trần Huyền ở trong phòng ngồi xếp bằng tu hành, trong đan điền, Định Hải Châu đã có bốn viên.

Bảy quốc nhất thống, Ly Châu hợp nhất, hóa thành viên Định Hải Châu thứ tư, là Trần Huyền đoạt được.

Ngoài ra, còn có một phiến lá xanh biếc trôi nổi trong đan điền, ẩn hiện lưu quang.

Mấy năm nay, thuật luyện đan của Trần Huyền đại tiến, dĩ nhiên có thể luyện chế Nhị Đan xếp thứ năm trong Bão Phác Tử Kim Đan.

Về phần vì sao có thể tiến bộ thần tốc như thế, cùng đan điền bên trong phiến lá xanh kia có liên quan lớn lao.

"Bồ Đề vốn không có cây, minh kính phi diệc thai....."

Trần Huyền mở mắt ra, tay trái xoay chuyển, hướng lên trên, một chiếc lá xanh phủ kín hoa văn màu vàng nằm ở lòng bàn tay.

"Bồ Đề Diệp?"

Bằng vào Bồ Đề Diệp này, Trần Huyền có thể nhanh chóng tìm hiểu pháp môn cao thâm trong Bão Phác Tử.

Trần Huyền quan sát một trận Bồ Để Diệp, cảm ngộ linh đài thanh minh, hắn đứng dậy nghỉ lại.

Trần Huyền cũng không biết mình hôm nay xem như loại cảnh giới nào, bất quá cũng không phải là Tr¡ Mệnh hoặc là nói Thanh Tịnh Cảnh.

Bởi vì hắn lại một lần nữa cảm nhận được thiên địa bài xích cảm giác. Một bước bước ra khỏi cửa phòng, chớp mắt sau, liền từ Trường An học cung đi tới Hàm Dương vương cung.

"Quốc Sư đại nhân."

Phù Tô vừa mới đi ra ngoài điện, vừa thấy Trần Huyền, vội vàng khom người hành lễ.

Trần Huyền nhẹ nhàng nâng hắn dậy.

"Ta và ngươi đồng hành đi.”

Phù Tô gật đầu đồng ý.

"Quốc Sư đại nhân thường ngày đều bế quan ở Trường An, hôm nay sao rảnh rỗi đến Hàm Dương?”

Phù Tô vẫn tràn ngập tò mò đối với vị Quốc Sư hành tung mờ ảo này.

"Ta đến để chào hỏi Vương thượng."

Trần Huyền cười cười, trực tiếp bước vào cửa điện.

Phù Tô nghe vậy ngẩn ra.

Doanh Chính từng hạ lệnh, đặc biệt cho phép Trần Huyền tùy ý ra vào cung cấm.

Bởi vậy hai người rất nhanh đi tới thiên điện Doanh Chính xử lý chính vụ.

Doanh Chính tháo mũ miện xuống, chỉ mặc một thân cẩm bào tố sắc, nửa dựa vào trên sụp, tay cầm bút lông phê duyệt tấu chương.

Vẻ mặt của hắn rất là chuyên chú, chuyên chú đến chưa từng cảm giác được hai người đến.

"Vương thượng."

Trần Huyền cũng không hành lễ, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở.

Doanh Chính nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu, tiếp theo nhướng mày, nở nụ cười.

"Một năm không gặp, Quốc Sư sao lại rảnh rỗi tới đây?"

Trong lời Doanh Chính không thiếu ý cười đùa.

Phù Tô vội vàng cúi đầu, làm người gỗ.

"Vương thượng, ta là tới từ biệt."

Trần Huyền đi thẳng vào vấn để nói.

"Từ biệt? Quốc Sư muốn đi đâu?”

"Đan này có thể kéo dài tuổi thọ năm mươi năm, chỉ có ba viên, Vương thượng hãy cẩn thận dùng."

Trần Huyền cũng không trả lời, chỉ là từ trong tay áo lấy ra một cái bình ngọc.

Doanh Chính nhìn bình ngọc kia, trẩm mặc thật lâu.

"Trọng phụ đi rồi, Thái hậu đi rồi, Lệ Cơ đi rồi, Cái tiên sinh đi rồi, hiện tại ngay cả Quốc Sư cũng phải rời đi?"

"Thiên địa này đã không chứa nổi ta."

Trần Huyền tiêu sái cười.

Phù Tô cúi đầu, nghe vậy, nghi hoặc nhíu mày.

"Thiên địa này?"

Tâm thần Doanh Chính chấn động mạnh, hắn đã chiếm được cả thiên hạ, mục tiêu kế tiếp của hắn, vốn là trường sinh bất tử.

*Quốc Sư chẳng lẽ muốn phi thăng thành tiên?"

Doanh Chính không để ý tới Phù Tô ở một bên nghe lén, hắn nhìn chằm chằm hai mắt Trần Huyền.

"Phi thăng là thật, thành tiên là giả.x

Trần Huyền nhìn ống tay áo Doanh Chính.

"Còn không đi ra?"

Tay áo tay trái Doanh Chính giật giật, một tiểu bạch long toàn thân trắng noãn từ trong tay áo hắn chui ra.

Doanh Chính cười sờ sờ góc nhỏ của Bạch Uyên.

"Đã sớm nghe nói trong Trường An học cung ẩn giấu một con chân long, ba ngày trước khi nàng mới tới nơi này, ta đã biết thân phận của nàng."

Bạch Uyên trèo lên cánh tay trái Doanh Chính, quay về, rất nhanh liền thoát ly, trôi nổi trên không trung.

"Vương trên người có long khí, tiểu nha đầu này là ngửi mùi tìm tới." Bạch Uyên nghiêng đầu, nhìn về phía bình ngọc trong tay Doanh Chính. "Ngươi ở bên cạnh Vương thượng, đã được không ít chỗ tốt, giờ phút này còn tham lam?”

Trần Huyền mở ra Dưỡng Kiếm Hồ , Bạch Uyên trong nháy mắt bay ngược, tiến vào trong hồ lô.

Phù Tô đã đứng thẳng lên, hắn đang tò mò nhìn chằm chằm bầu rượu bên hông Trần Huyền.

"Nàng hút không ít long khí của vương thượng, thật là trách nhiệm của người làm chủ như ta."

"Đã như thế, liền lấy vật đó làm bồi thường đi."

Trần Huyền không đợi Doanh Chính từ chối, liền từ trong lòng lấy ra một quyển sách.

"Đây là phương pháp tu đạo ta tự chỉnh lý, theo phương pháp này tu hành, chưa hẳn không có cơ hội phi thăng."

Tinh quang trong mắt Doanh Chính chợt lóe, hắn vội vàng vươn tay trái, cầm quyển sách kia.

Phù Tô nhìn Doanh Chính tay phải cầm bình, tay trái cầm sách, sửng sốt không dám bật cười.

"Vương thượng chỉ cần làm theo lời Hàn Phi trước khi ẩn cư, có thể bảo vệ Đại Tần an định mấy trăm năm."

Trần Huyền cuối cùng dặn dò một câu, liền biến mất ở trong điện.

"Ngươi có biết vì sao hắn cho ngươi ở lại đây không?"

Doanh Chính đem bình ngọc cùng sách đặt ở trên thấp, tiếp theo trầm mặt nhìn về phía Phù Tô.

"Đại khái là nhi thần ngu dốt, Quốc Sư cũng không sợ Phù Tô tiết lộ bí mật này."

Phù Tô vội vàng khom người.

"Nếu ngươi cũng có thể gọi là ngu dốt, vậy thiên hạ thật sự không có mấy người thông minh..."

"Không có gì ngạc nhiên khi hắn chọn ngươi.”

Doanh Chính sắc mặt phức tạp, Phù Tô trời sinh tính nhân hậu, vốn cũng là người được chọn tốt nhất, chỉ là Xương Bình Quân từng làm loạn, suýt nữa hủy Tần quốc, mà Xương Bình Quân lại là huyết thống của Phù Tô.

Doanh Chính vốn không muốn truyền ngôi Phù Tô, nhưng lúc này được pháp môn phi thăng của Trần Huyền, lại phải lựa chọn một lần nữa.

"Sư phụ."

Nhan Lộ sáng sớm đã đi tới ngoài cửa Trần Huyền.

"Luyện kiếm đi."

Trần Huyền mở cửa, nụ cười ôn hòa.

Hai người đi tới bên cạnh hồ sen, bắt đầu rút kiếm luyện kiếm.

Sáng sớm các học sinh cũng không cảm thấy kỳ quái, cảnh tượng như vậy, mỗi một ngày đều có thể nhìn thấy.

Cho dù là mưa tuyết mưa đá trút xuống thời tiết, hai người cũng sẽ tới đây luyện kiếm, dù sao kiếm khí có thể đem mưa tuyết ngăn lại.

Bạch Uyên từ trong tay áo Trần Huyền bay ra, đâm đầu vào trong hồ sen.

Nàng hiểu được, sau này mình sẽ xa cách cái hồ sen hợp tác với nàng thật lâu này, vì thế tranh thủ thời gian vẫy đuôi trong nước, truy đuổi đàn cá, rất là vui vẻ.

"Ngươi và Hàn Ngôn thế nào rồi?'

Trần Huyền ngày thường luyện kiếm luôn dốc sức chuyên chú, cũng không nói lời nào, hôm nay lại khó được phá lệ.

"Sư phụ chớ tin lời đồn."

Nhan Lộ vung kiếm rất vững, thanh âm cũng không hề run rẩy, chỉ là sắc mặt ửng đỏ.

"Hai người cũng coi như là quen biết từ nhỏ, sợ cái gì? Kinh Nghê vẫn coi ngươi là nửa con trai, Hàn Phi để ta giải quyết.”

Nhắc tới Hàn Phi, Trần Huyền liền tức giận không nổi, người này cùng Doanh Chính thông đồng tốt, ở trong ngục giả chết, đúng là thiếu chút nữa ngay cả hắn cũng gạt qua.

Tử Nữ, Diễm Linh Cơ, Kinh Nghê, khá lắm, Trần Huyền đã luyện đan cho Hàn Phi không ít lần.

"Sư phụ, có gì đó không ổn.”

Nhan Lộ vừa vung tới kiếm thứ chín ngàn chín trăm chín mươi chín, khí tức lại trong nháy mắt r-ối loạn.

"Ta đi đây."

Trần Huyền vung kiếm thứ một ngàn, thu kiếm vào vỏ.

Nhan Lộ ngẩn người, hốc mắt ửng đỏ.

"Có ngày gặp lại không?"

"Nhất định"

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top