Dị Giới Giải Trí Chi Vương

Chương 34: Cười


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Giải Trí Chi Vương

Nhớ tới ám chỉ của Hoa Ẩm Sương, Lăng Vũ cũng rất rối rắm.

Thiếu nữ chân dài này, bề ngoài luôn là một bộ dáng băng sơn vĩnh viễn không hòa tan, không nghĩ tới nội tâm lại nóng bỏng như vậy.

Thật sự là phiền phức!

Nhưng kế tiếp Lăng Vũ liền đau trứng.

Để ta theo đuổi thiếu nữ? Chuyện này phải làm như thế nào?

Hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Nữ nhân loại động vật hai chân này, phức tạp nhất, khó làm nhất!

Nhớ tới kinh nghiệm trước kia bị phát thẻ người tốt, hắn liền hoảng hốt một trận.

Khi đó, còn tưởng rằng đối phương thật sự đang khen mình là người tốt.

"Năm đó ta, thật sự là đơn thuần a......'

Cho nên, có cần làm theo lời nàng nói, triển khai theo đuổi nàng hay không?

Chẳng biết vì sao, Lăng Vũ bỗng nhiên nhớ tới Bách Lý Hội, Bách Lý Hội cười rộ lên ngọt ngào đến tận đáy lòng.

Lăng Vũ lắc lắc đầu, chuyện gì xảy ra? Vì sao đột nhiên nhớ tới nàng?

Rõ ràng là cùng Bách Lý Hội họp tác, lợi dụng lẫn nhau, đây là chính miệng nàng nói, cũng là sự thật khách quan.

Lăng Vũ trầm ngâm nửa ngày, đầu óc càng nghĩ càng loạn, thở dài một hơi, xoay người đi về cư xá.

Tiểu Lăng!" Không biết từ đâu toát ra một người,dọa Lăng Vũ nhảy dựng. lên.

Là Trương Diệu Diệu.

Trương Diệu Diệu nhìn chằm chằm Lăng Vũ, đánh giá từ trên xuống dưới, bộ dáng không có ý tốt.

Lăng Vũ cung kính hỏi: "Trương sư tỷ, chuyện gì?”

Trương Diệu Diệu nhìn Hoa Ẩm Sương rời đi, hỏi: "Ngươi và Hoa Ẩm Sương quan hệ rất tốt chứ?"

"Cũng tạm được."

"Giới thiệu cho ta làm quen đi!"

"Ngươi quen nàng làm gì?"

"Có chút chuyện riêng..."

"Được rồi, vậy để lần sau đi, hiện tại ta đang bận rộn." Lăng Vũ hất ra Trương Diệu Diệu tay, rúc vào trong phòng.

....

Dịch Kiếm Đường, nơi ở của nữ đệ tử.

Hoa Ẩm Sương mặc quần bó đi tới phòng ngủ.

Trong tay cầm một ly nước gừng đường đỏ, trên mặt nước nổi lên hai quả táo đỏ.

Đối với ánh mắt ngạc nhiên của ngươi cùng phòng, nàng không thèm để ý chút nào.

"Nóng thì hơi nóng, nhưng rất thoải mái." Nàng vừa đi vừa cảm nhận được cảm giác thoải mái ở đùi.

"Đến giờ rồi.” Nàng thay quần bình thường, đi về phía chính sảnh Dịch Kiếm Đường.

Nàng muốn chính thức bái sư học nghệ.

Là sư phụ của Hoa Ẩm Sương, Liêu Dật Thần vẫn bận rộn công việc giao tiếp chướng môn, bận đến sứt đầu mẻ trán, không ngừng kêu khổ.

Thật vật vả tìm một cơ hội, thoái thác muốn dạy đồ đệ, lúc này mới có thể rời khỏi lĩnh vựcông không am hiểu.

Giờ Dần, chính sảnh Dịch Kiếm Đường.

Hoa Ẩm Sương theo quy củ, hành lễ thầy trò với Liêu Dật Thần, liền chính thức trở thành đệ tử thứ hai của Liêu chưởng môn.

Lễ xong, Liêu Dật Thần giật lùi những người khác, vẫy tay với Hoa Ẩm Sương: "Ẩm Sương, đến đây."

Hoa Ẩm Sương theo hắn đi tới thiên sảnh, đó là một gian phòng trang nhã, chính giữa phòng đặt một tấm đại án màu gỗ thô, hoa văn gỗ loang lổ kể ra năm tháng có dấu vết.

Bọn họ vây quanh đại án ngồi xuống, mùi đàn mộc nhàn nhạt tràn ngập ở bên cạnh, cửa sổ chạm trổ chạm rỗng bắn vào ánh mặt trời loang lổ từng chút nhỏ vụn, trên tường treo một chút tranh chữ, nhân vật sơn thủy, hoặc linh mao hoa cỏ, toàn bộ gian phòng tràn ngập một cỗ phong thái tiêu sái.

Hoa Ẩm Sương mặc trang phục luyện công, vốn tưởng rằng muốn luyện võ, lại bị đưa tới địa phương nho nhã như vậy, nàng không rõ nguyên do, hỏi: "Hôm nay không luyện công sao?"

Nàng lo lắng sau khi sư phụ làm chưởng môn, công vụ bận rộn, về sau không có bao nhiêu cơ hội tiến hành dạy dỗ, nàng bởi vậy có chút nóng lòng.

Liêu Dật Thần nhếch miệng cười nói: "Hiện tại chính là luyện công."

Hoa Ẩm Sương nhìn trái nhìn phải, nghi hoặc hỏi: "Ở đây?

Căn phòng này nói lớn không lớn, chất đầy bàn ghế, không gian còn lại vô cùng có hạn, căn bản hoạt động không mở, làm sao luyện công?

"Chẳng lẽ muốn rèn luyện công phu khéo léo xê dịch? Đúng rồi, sư phụ am hiểu t·ấn c·ông nhanh, ở trong phòng chật hẹp chiến đấu cũng là môn bắt buộc, ngô...... Cùng đặc tính chiến đấu của ta rất có chỗ tương tự."

Liêu Dật Thần lại không nói lời nào, hắn không nhanh không chậm rót hai chén nước trà, lúc này mới ung dung mở miệng: "Du côn lưu manh so khí lực, võ giả bất nhập lưu so chiêu thức, cao thủ hạng ba so cương khí, cao thủ hạng hai so trí tuệ.

Nói được một nửa, Liêu Dật Thần cườinhìn Hoa Ẩm Sương.

Hoa Ẩm Sương ngạc nhiên hỏi: "Vậy nhất lưu cao thủ thì sao?"

"Nhất lưu cao thủ, chính là so trí tuệ khí độ. Mà Đại Tông Sư...... Chính là so vận khí."

"Vận khí? "Hoa Ẩm Sương tò mò nhìn sư phụ.

"Đúng, thí dụ như Ma vương năm đó, khi đó hắn mạnh hơn ta, lại bị ta đánh bậy đánh bạ cắt đứt đầu. Chuyện vận khí, biên hóa khó lường, lại thường thường có thể định Tôngø bại, quyết sinh tử. Ẩm Sương, chuyện tương tự trên đời nhiều không đêm xuểế."

"..."Hoa Ẩm Sương cảm thấy không thể lý giải.

"Người thích cười vận khí sẽ không quá kém." Liêu Dật Thần hé miệng, lộ ra một hàm răng trắng: "Này bài học đầu tiên, chính là học được như thế nào 'Cười"."

"Cười?"

"Cười."

"...... Như vậy?" Hoa Ẩm Sương nặn ra một nụ cười.

"Thật giả dối, đó là ngoài cười nhưng trong không cười." Liêu Dật Thần tươi cười biến thành nghiêm túc: "Đó không phải cười, mà là khóc."

Hoa Ẩm Sương nghĩ nghĩ, lại nặn ra một b:iểu tình ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó nhíu ngươi: "Ta làm không được."

"Cho nên phải học. Tâm của ngươi là phong bế, như vậy vĩnh viễn không học được công phu cao thâm. Hiểu chưa?"

"Không rõ." Hoa Ẩm Sương lắc đầu, nàng phát hiện cặp mắt đục ngầu kia của Liêu Dật Thần dường như có ma lực, giống như muốn nhìn thấu nàng.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy, ngực trái bị một bàn tay lớn nhẹ nhàng cầm, loáng thoáng đau đớn .

"Đã bao lâu rồi không cười? Nàng không còn nhớ nữa."

Giống như chưa từng có chuyện cười.

Tiếng cười không bao giờ là điều cần thiết.

Nàng cúi đầu, lông mi thật dài không có một tia run rẩy, toàn bộ thế giới yên tĩnh như c·hết.

"Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?" Liêu Dật Thần hỏi.

Nàng lắc đầu, vẫn trầm mặc như cũ.

Đối với sự thất lễ của đệ tử, Liêu Dật Thần không thèm để ý, cười ha ha: "Xem ra ngươi còn một đoạn đường rất dài phải đi."

Liêu Dật Thần đi tới bên cửa sổ, một chưởng đem cửa sổ phá vỡ, chỉ vào ngoài cửa sổ nói: "Đi ra ngoài nhìn xem, luôn luônở chỗ này, ngươi là cười không nổi đấy. Nhìn xem hoa, nhìn xem cây, nhìn xem trên trời mây, còn có..."

Hoa Ẩm Sương ngạc nhiên nói: "Không cẩn luyện võ sao?"

"Đây là đang luyện." Liêu Dật Thần nhảy ra khỏi cửa sổ, lưng đeo hai tay, nhìn đông nhìn tây, dần dần đi xa, không để ý tới Hoa Ẩm Sương nữa. Mấy ngày nay Hoa Ẩm Sương vẫn luôn nhìn, dụng tâm nhìn mọi thứ. Hoa cỏ cây cối, nam nhân nữ nhân.

Nàng không phát hiện có cái øì khác nhau, những thứ này từ nhỏ đến lón đều nhìn, sớm đều nhìn chán.

Một đường chán muốn c-hết đi dạo qua, rốt cục nhìn thấy một đồ vật không thấy chán.

Quần bó.

Loại quần mới chưa từng thấy này, khiến nàng mở ra cánh cửa thế giới mới.

Đặc biệt là con mèo đáng yêu trên ống quần, nàng chưa bao giờ thấy qua cách vẽ này, đường nét đơn giản như thế, liền khắc hoạ ra hình tượng một con mèo dáng điệu thơ ngây khả ái.

Treo trên cành cây chính là quần bó hôm qua nàng giặt.

"Chắc là phơi khô rồi? Nên cất đi." Nàng đi về phía quần bó, càng đến gần, càng phát hiện có gì đó không ổn.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top