Dị Giới Giải Trí Chi Vương

Chương 26: Quần bó thân sĩ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Click Theo Dõi -> Fanpage Để Cập Nhật Truyện Dị Giới Giải Trí Chi Vương

Một đống rác.

Hai thân ảnh ở trong đống rác lật tới lật lui, một người cao lớn khỏe mạnh, một người nhỏ gầy gầy.

Đó là Lý Đại Tráng và Vương Vũ Minh.

"Ta tìm được rồi!!!" Vương Vũ Minh kêu to.

Lý Đại Tráng hai mắt tỏa sáng, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Vương Vũ Minh hưng phấn giơ món bảo vật kia, đang vẫy tay với hắn.

Đó là một cái quần màu đen, chỗ đùi bị thủng một cái lỗ, mặt trên còn in một con mèo nhỏ màu hồng phấn.

Lý Đại Tráng vui vẻ nói: "Mau! Mau đưa cho ta!"

Vương Vũ Minh đem quần thu lại phía sau mình, nói: "Vì sao cho ngươi? Không phải nói mỗi người một nửa sao?"

"Ta, ta liền nhìn một cái." Lý Đại Tráng kéo quần qua, dùng sức ngửi, lại đặt ở trên mặt v·a c·hạm.

Vương Vũ Minh kéo ống quần, cũng nhẹ nhàng vuốt ve nó, tán thưởng nói: "Đây chính là quần Hoa Ẩm Sương mặc qua, ta muốn trân quý cả đời..."

Hắn một bên vuốt ve cái quần bó rách nát này, một bên nhớ lại hôm nay nhìn thấy cảnh đẹp.

Nói đến kỳ quái, hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, vị băng son mỹ nhân kia mặc một cái quần kỳ quái, ở trong học viện đi dạo một vòng lại một vòng.

Có người tò mò hỏi nàng, nàng cũng không quan tâm, đi dạo lung tung ở đó.

Điều này làm cho nam đồng bào học viện mỏ rộng tầm mắt.

Chiếc quần Hoa Ẩm Sương mặc so với quần dài hoặc quần luyện công rộng thùng thình mà mọi người bình thường nhìn thấy thì càng ôm sát da thịt, đem vẻ đẹp của nữ nhân hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Hoa Ẩm Sương dáng người siêu tuyệt vời, một đôi đùi đẹp thon dài thật sự là làm người ta thèm nhỏ dãi.

Cơ bắp săn chắc, đường nét ưu mỹ, như báo săn cường tráng, có lực lượng mỹ cảm nổ tung, đồng thời cũng có ý nhị ưu nhã của nữ nhân.

Bởi vậy, trong lúc Hoa Ẩm Sương lạc đường, người hâm mộ phía sau càng theo càng nhiều, mãi đến khi trước khi nàng vào cư xá, con đường nhỏ đã bị chặn chật như nêm cối.

Hoa Ẩm Sương vừa vào cư xá, đóng cửa lại, ngoài cửa liền vang lên một mảnh tiếng than thở thất vọng, giống như tiếng chim chóc kêu rên mất đi cánh.

Lý Đại Tráng và Vương Vũ Minh cũng là một thành viên theo đuôi fan hâm mộ, bọn họ trơ mắt nhìn Hoa Ẩm Sương đóng cửa, không khỏi than ngắn thở dài, thẩm nghĩ thấm thoát trôi qua, chỉ để lại hồi ức có hạn cho người số khổ.

Trên đường trở về, Lý Đại Tráng và Vương Vũ Minh vẫn đang thảo luận.

"Ngươi nói xem, là Hoa Ẩm Sương xinh đẹp, hay là tiểu nương tử của Lăng Vũ xinh đẹp?"

Lý Đại Tráng suy nghĩ một lát, trả lời: "Đều xinh đẹp."

"Nói nhảm! Ta hỏi ngươi ai tốt hơn!"

Lý Đại Tráng lại suy nghĩ một chút, đáp: "Mỗi người một vẻ, tùy tiện cho ta một cái, ta đều muốn."

"Nói nhảm! Tất cả đều là nói nhảm!" Vương Vũ Minh tức giận, nhảy dựng lên vỗ Đại Tráng một cái : "Ngươi mẹ nó ngươi nằm mơ à? Còn tùy tiện cho ngươi một cái, cũng không ngẫm lại ngươi là ai."

"Ta chính là bốn ngàn năm mới gặp...... Ôi, ngươi còn đánh!'

Hai người lập tức đánh nhau, Vương Vũ Minh đánh không lại, nhưng thân thủ hắn linh hoạt, trơn trượt, chiếm tiện nghi bỏ chạy.

Hai người cứ như vậy đuổi đuổi đánh đánh, một đường chạy đến học viện bãi rác phụ cận, vừa vặn đụng phải Hoa Ẩm Sương đi ra ném rác rưởi.

Nhìn bóng lưng Hoa Ẩm Sương rời đi, Vương Vũ Minh cùng Lý Đại Tráng liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương đọc ra sứ mệnh thần thánh.

"Ta có một ý tưởng lớn mật...”

Anh hùng cùng chung chí hướng!

Cư xá đốn gỗ.

Lăng Vũ kiểm kê quần bó.

Đây là thứ hắn vừa mua từ chỗ hệ thống, chuẩn bị bán làm mẫu.

Những chiếc quần bó này có màu sắc khác nhau, hoa văn đa dạng, có màu đen, trắng, xám, xem lá cây, đỏ, sọc, trong suố......

"CMN! Hệ thống ngươi đi ra! Tại sao lại có một cái trong suốt trà trộn vào trong này?”

Hệ thống trả lời : "Không sai.”

Lăng Vũ tức giận đến đau dạ dày: "Mau đổi cái khác cho ta!"

Hệ thống không trả lời nữa.

Lăng Vũ liên tục trợn trắng mắt, không thể làm gì khác hơn là thu hồi quần bó trong tay áo.

Quần bó giống như bị hút vào lỗ đen, vèo vèo vèo biến mất trong ống tay áo.

Đó là hệ thống tự mang trữ vật không gian, chỉ có thể thu nạp hệ thống cung cấp vật phẩm.

"Chờ thời tiết lạnh hơn một chút, ta sẽ đi bày sạp." Hắn duỗi lưng, đẩy cửa đi ra khỏi cư xá.

Các huynh đệ cùng cư xá đều chạy ra ngoài, hôm nay là ngày nghỉ, mọi người có người xuống núi chơi, có người luyện công, còn có người tìm Nữu Nhi ngâm mình khắp nơi.

Ánh mặt trời ấm áp bày ra, trước mắt là tràn đầy một mảnh thanh xuân phồn vinh, một đội đệ tử mới vây quanh Trương Diệu Diệu, nghe nàng giảng giải yếu điểm nhập môn Luyện Thể, còn có một ít bản thân ở bên cạnh luyện kiếm, đổ mồ hôi như mưa.

Người khác đều đang cố gắng luyện công, vì mục tiêu rộng lớn mà phấn đấu, duy chỉ có Lăng Vũ vì bán quần bó mà vắt hết óc.

Hắn đột nhiên cảm thấy, cuộc sống của mình tựa hồ chạy lệch.

Đang xuất thần lên kế hoạch nhân sinh, Vương Vũ Minh và Lý Đại Tráng từ cuối đường quẹo ra, vẻ mặt hưng phấn.

"Làm sao vậy? Trúng xổ số?" Lăng Vũ cười hỏi.

Lý Đại Tráng không hiểu: "Xổ số là cái gì?”

Vương Vũ Minh thì cười hắc hắc ngoắc tay: "Đến đây, cho ngươi xem bảo bối này!"

Lăng Vũ ngạc nhiên nói: "Bảo bối gì?”

"Vào nhà rồi nói.”

Lăng Vũ theo bọn họ vào cư xá, Vương Vũ Minh từ trong ngực rút ra một đoàn đồ vật đen tuyển, Lăng Vũ tập trung nhìn lại, CMN đây không phải là quần bó của Hoa Ẩm Sương sao!!

"Mẹ nó, hai người này biến thành cuồng ma trộm quần từ lúc nào rồi!” Lăng Vũ dở khóc dở cười.

Vương Vũ Minh thần bí hỏi Lăng Vũ: "Ngươi biết đây là cái gì không?” "Vớ vấn, tật nhiên là ta biết!”

Lý Đại Tráng không đợi hắn trả lời, vội vàng nói: "Đây là quần Hoa Ẩm Sương mặc qua!"

Vương Vũ Minh cười đến nham hiểm, đắc ý nói: "Ta phát hiện quần này chất liệu phi thường tốt, nghe nói Đông Thành Hoa gia gia tài bạc triệu, cái này nhất định là khó lường bảo bối!"

"Cái quần này mặc vào rất thoải mái, quan trọng hơn là, nó được Hoa Ẩm Sương mặc qua!"

"Nếu chúng ta là huynh đệ, hôm nào đó ắt cũng sẽ cho ngươi mặc?" Vương Vũ Minh lại ngửi quần, nháy mắt với Lăng Vũ.

“………..”

Lý Đại Tráng bổ sung: "Nhưng ngươi cũng phải biết điều, đừng cả ngày như đuổi ruồi, đuổi chúng ta đi."

Vương Vũ Minh gật đầu: "Đúng đúng đúng, khi ngươi hẹn hò với tiểu nương tử kia nhớ thông báo cho chúng ta một tiếng để đi theo học tập."

Lý Đại Tráng bổ sung: "Nếu không cũng đừng nghĩ chạm vào cái quần này!"

Vương Vũ Minh gật đầu: 'Đúng vậy!"

Hai người vừa đắc ý vừa bỉ ổi cười với Lăng Vũ.

Lăng Vũ yên lặng rút ra 10 cái quần bó, nói: "Không cẩn, chỗ ta cũng có.” Nhìn Lăng Vũ giống như ảo thuật biến ra quần bó, Vương Vũ Minh cùng Lý Đại Tráng đều trừng mắt!

"CMN nhiều như vậy!"

Bọn họ đưa tay đoạt lấy, sờ tới sờ lui, phát hiện chất liệu quả nhiên tương tự.

"Vốn loại bảo bối này muốn bán 1 kim nhưng các ngươi muốn mà nói, ta chịu chút thiệt thòi, 50 lạng bạc liền bán cho các ngươi.” Lăng Vũ thản nhiên nói.

Click Theo Dõi -> Fanpage để cập nhật website

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyenii.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.


Báo lỗi qua fanpage (Trả lời ngay)
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả.
Nếu gặp chương bị lỗi hãy gửi tin nhắn qua fanpage hoặc báo lỗi qua hệ thống để BQT xử lý!
Back To Top